Mèo cam chơi với Lâm Miêu, không cẩn thận đã ăn kha khá đồ sấy khô, trước đó còn ăn không ít hạt nữa. Đến khi Lan Thâm nhận ra thì bụng anh đã no căng.
Anh cảm nhận được cơn khó chịu nơi dạ dày, lặng lẽ quay đầu không ăn nữa.
Lâm Miêu cũng chợt nhận ra: "No rồi đúng không?"
Mèo cam nhảy khỏi đầu gối cậu, đuôi khẽ vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt: [Đi đây đi đây, phải lên lớp rồi.]
Lan Thâm trốn vào chỗ không người, lặng lẽ biến lại thành người.
Anh trở mình xuống giường, tay phải ấn lên bụng, dường như vẫn còn cảm giác khó chịu.
Lan Thâm nhíu mày.
Anh vốn là xuyên hồn, lý ra thân mèo và thân người không nên liên kết với nhau mới phải.
Khi anh biến thành mèo, mèo cam đều xuất hiện rồi biến mất từ hư không. Thế nhưng dường như một số tình trạng của mèo lại có thể ảnh hưởng đến cơ thể người.
Ví dụ như đột nhiên nghe hiểu tiếng mèo, ví dụ như mỗi lần mèo cam ăn no thì khẩu vị ở bản thể sẽ giảm xuống.
Chỉ là bình thường khi biến thành mèo anh không ăn nhiều lắm, nên phản ứng cũng không quá rõ rệt.
Lần này thì hơi khác.
Lan Thâm dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa bụng mình, ăn đến nỗi bây giờ vẫn còn căng tức khó chịu.
Anh nghỉ ngơi một lát rồi mới thu dọn đồ đạc đi lên lớp. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Lâm Miêu vừa cho mèo ăn xong.
Thấy sắc mặt Lan Thâm không tốt, Lâm Miêu lo lắng: "Anh sao vậy? Thân thể khó chịu à?"
Lan Thâm khẽ cong khóe miệng: "Không sao đâu."
Lâm Miêu nhìn anh mấy lần, xác nhận không phải chuyện gì lớn mới tạm thời yên tâm. Chỉ là trong lòng vẫn ghi nhớ chuyện này, thầm nghĩ xem ra phải quan tâm nhiều hơn tới tình trạng sức khỏe của Lan Thâm mới được.
Chưa đến hai ngày sau, khi Lan Thâm đang ngủ trưa, vừa mở mắt ra đã thấy mình lại biến thành mèo.
Anh vẫy vẫy đuôi, chui ra khỏi bụi cây.
Mèo cam rung rung vành tai, bắt đầu tìm bóng dáng Lâm Miêu.
Không ngờ lại không thấy Lâm Miêu ở khu ký túc xá.
Lan Thâm tưởng cậu không có ở đây, thế là dứt khoát dùng góc nhìn của mèo để đi dạo trong trường một vòng.
Mèo cam sải bước nhẹ nhàng rời khỏi khu ký túc, không hề sợ hãi chút nào.
Ở chỗ cho mèo ăn gần đó, anh nghe lỏm được mấy con mèo khác đang tám chuyện.
[Đói quá đi ——]
Một bé mèo mướp li. ếm móng vuốt: [Tui nghe thấy thú hai chân đi về phía này rồi, chắc sắp tới giờ ăn rồi đấy.]
Con mèo đực Long Ngạo Thiên bị thiến rồi thả về mà tính tình vẫn không đổi, vừa ngửi thấy mùi mèo cam mới đến đã phấn khích: [Nhào tới đánh nhau đi!]
Tiếc là từ sau khi "mất trứng", chiến lực của mèo ta đã giảm hẳn, mấy con mèo khác chẳng ai thèm để nó vào mắt.
Long Ngạo Thiên khiêu khích một vòng mà không có kết quả, đành chán chường nằm sang một bên.
Một đám mèo họp hội, ngồi chồm hổm trông như mấy cây nấm lông xù mọc lên giữa bãi cỏ, đáng yêu muốn chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!