Chương 28: Nhào vào lòng anh

Bố mẹ của Lan Thâm thỉnh thoảng sẽ ghé thăm trường, một học kỳ có lẽ chỉ hai, ba lần, như để bày tỏ rằng: "Thấy chưa, tình mẫu tử của mẹ vẫn còn đây, mẹ không quên con đâu nhóc con!

"Lan Thâm cũng chẳng để tâm lắm, đến cuối tuần ra ngoài ăn một bữa với ba mẹ là được. Thế nên sáng hôm ấy, anh vẫn cứ thoải mái ngủ nướng, sau đó hóa thành mèo cam chơi cùng Lâm Miêu. Mèo cam kêu"meo meo

"nũng nịu: [Vợ ơi, ôm một cái nào!] Lâm Miêu cũng đã dần quen với chuyện này, dù sao cũng là Lan Thâm. Cậu đỏ bừng vành tai, ôm con mèo nhỏ vào lòng. Còn tiện tay bóp nhẹ miếng đệm thịt hồng mềm mềm:"Nào, bắt tay."

Mèo cam ngoan ngoãn đặt móng vuốt bé xíu lên tay cậu.

"Ôi chao, Cục Cưng nhà ta thông minh quá đi."

[Nhờ vợ dạy giỏi đó.]

Lâm Miêu nheo mắt cười, càng lúc càng cảm thấy bản thân xấu xa. Rõ biết là Lan Thâm, thế mà cứ thích giả vờ ngốc nghếch trêu chọc anh.

Bỗng dưng, một làn hương nước hoa phảng phất lướt qua.

Lâm Miêu ngẩng đầu, thấy một mỹ nhân tóc xoăn sóng bồng bềnh, mặc váy ôm sát bất chấp thời tiết đang đi ngang qua. Cô vừa đi vừa gọi điện thoại, chân mày hơi nhíu lại, có vẻ không kiên nhẫn lắm.

Lâm Miêu cẩn thận ôm mèo dịch sang một bên để nhường đường.

Chẳng ngờ hành động nhỏ ấy lại khiến mỹ nhân chú ý.

Mắt cô sáng lên, cúp máy ngay tắp lự: "Ơ, bạn học này là bạn của Lan Thâm đúng không?"

Lâm Miêu ngơ ngác: "Vâng ạ... Cô là... ờm chị có chuyện gì ạ?"

Mỹ nhân bỗng che miệng cười, mái tóc gợn sóng theo động tác của cô mà khẽ rung lên: "Chị gì chứ, cô là mẹ của nó đây.

"Lâm Miêu và con mèo cam trong lòng cậu cùng lúc trợn tròn mắt, thế nhưng lại đồng bộ đầy đáng yêu. Lâm Miêu há hốc miệng:"...C... cô nhìn trẻ quá..."

Mẹ Lan cười vui vẻ một hồi: "Miệng con ngọt ghê, bé mèo này là con nuôi à? Dễ thương thật đó."

Trong đầu Lâm Miêu lóe lên một ý tưởng. Cậu thử thăm dò, nâng mèo cam lên một chút: "Là mèo hoang trong trường bọn con, dễ thương đúng không ạ?"

"Đúng là đáng yêu thật, mèo hoang mà cũng ngoan thế này sao?

"Mẹ Lan cảm thán. Lâm Miêu âm thầm hít vào một hơi. Mẹ của Lan Thâm không biết đây là Lan Thâm! Cậu không tin nếu Lan Thâm thực sự là mèo tinh thì mẹ anh lại không nhận ra được. Vậy thì, chỉ có thể là Lan Thâm bỗng nhiên biến thành mèo? Lâm Miêu âm thầm suy đoán trong lòng."Đã hẹn là cuối tuần sẽ tới rồi, thế mà gọi điện thoại mãi không bắt máy, con với Lan Thâm chắc cũng thân nhau lắm nhỉ?

Cô không vào được ký túc xá nam, con tìm nó giúp cô được không?"

Lời của mẹ Lan kéo Lâm Miêu về thực tại, cậu vội đáp: "À, dạ, được ạ... Nhưng sao cô biết con là ai vậy ạ?"

Mẹ Lan lướt lướt trên điện thoại: "Cô thấy trên vòng bạn bè của Lan Thâm, chắc là con đúng không?"

Lâm Miêu tò mò ghé mắt nhìn.

Bức ảnh trên màn hình là khuôn mặt cậu với biểu cảm hoảng loạn và mơ hồ.

Chữ xấu viết hoa in đậm. jpg

Vẻ mặt Lâm Miêu cứng đờ.

Cậu nhớ rất rõ tấm ảnh này.

Hôm đó là cuối tuần, Lan Thâm rủ cậu ra ngoài chơi, cũng chỉ là đi ăn rồi xem phim này kia. Nhưng Lan Thâm lại bảo phải chụp ảnh kỷ niệm, muốn chụp cho Lâm Miêu một tấm.

Chứng sợ chụp hình của Lâm Miêu lập tức lên sàn, bèn lúng túng trốn tránh, nhưng vẫn bị Lan Thâm chộp được vài tấm.

Lâm Miêu tức tối bắt anh xóa đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!