Chương 24: Vợ à, ban ngày em lạnh lùng quá đi

Lâm Miêu vừa sợ hãi vừa buồn bực, không biết còn bao nhiêu chuyện của mình đã bị con mèo cam này phát hiện.

Chả trách ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lan Thâm, cậu đã cảm thấy đôi mắt của anh rất giống mắt bé mèo cam.

Đáng lẽ phải tin vào trực giác của mình!

Lâm Miêu bẹo má mèo cam, tức tối nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách đó.

Mèo cam chớp chớp đôi mắt tròn xoe, vô tội làm nũng.

Nhìn nó, Lâm Miêu bất giác nhớ ra, có lẽ trước đó cậu đã hỏi thăm Tạ Hinh Lan về chuyện tình cảm của Lan Thâm, cũng bị con mèo cam này nghe hết, thế nên mới có thể "tình cờ" xuất hiện kịp thời như thế.

"Còn không biết xấu hổ mà giả vờ đáng thương à.

"Lâm Miêu bực bội càu nhàu một câu, nhưng vành tai lại hơi đỏ lên. Nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cậu vẫn không dám nói ra bí mật về siêu năng lực của mình, đành giận dỗi buông tay."Ui ui, vợ ơi, anh sai rồi!"

Mèo cam cứ gọi "vợ" một cách tự nhiên đến mức Lâm Miêu không chịu nổi.

"Đủ rồi, một bé mèo con sao lại nói... nói nhiều vậy chứ."

Lâm Miêu giờ đây đến cả việc chạm vào mèo cam cũng thấy ngượng ngùng, trong đầu tự động thay thế hình ảnh thành Lan Thâm, thế là lập tức chẳng có cách nào xuống tay.

"Chỉ là một bé mèo thôi, chỉ là một bé mèo thôi..." Lâm Miêu tự thôi miên mình, bỗng nhiên khựng lại.

Vì bản thân cũng có siêu năng lực, nên Lâm Miêu dễ dàng chấp nhận những sự việc kỳ bí như thế này.

Thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng giấu kín, không chỉ mình cậu là người khác thường.

Chỉ là giờ không biết Lan Thâm là mèo biến thành người, hay người biến thành mèo.

Nếu chẳng may anh là mèo tinh gì đó, chẳng phải tuổi thọ sẽ dài hơn con người rất nhiều sao?

Thế thì cậu chắc chắn không thể ở bên Lan Thâm, nếu không thì anh sẽ phải sống cảnh goá bụa nửa đời người, rất thảm...

Lâm Miêu hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của mình đã đi chệch hướng.

Cậu liếc nhìn mèo cam dưới tay mình, đang cư xử vô cùng nghịch ngợm, ép tay cậu xuống dưới bụng nó. Lâm Miêu giật mình, không được tự nhiên mà rụt tay lại.

Vẫn phải tìm cách xác nhận xem con mèo cam này có thật sự là Lan Thâm hay không.

Nếu không, nếu không thì... làm sao mà chung sống được đây.

Nghĩ đến điều này, Lâm Miêu càng thêm bối rối, không dám nói thêm câu nào trước mặt mèo, chủ động muốn rời đi.

Cậu vừa định đứng lên, thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc mà cậu cực ghét vang lên.

"Kìa, đây chẳng phải là Lâm Miêu sao?"

Lâm Miêu quay lại, vẻ mặt lập tức lạnh tanh.

Mèo cam cảm nhận được thái độ khác thường từ cậu. Nếu như bình thường, Lâm Miêu chỉ không để ý tới người khác, không có biểu cảm gì, thì chỉ có thể thấy cậu là người hướng nội, ít nói. Còn bây giờ lại cảm thấy rõ ràng tâm trạng cậu không tốt, thậm chí có chút tức giận mơ hồ.

Mèo cam không khỏi đứng lên, nhìn về phía người kia, ánh mắt đầy thù địch.

"Viên Hạo Long, cậu lại đến làm gì?" Lâm Miêu lạnh lùng hỏi.

"Sao tôi không thể đến? Là trưởng CLB cứu trợ kế nhiệm, tôi đến xem mèo chẳng phải là chuyện đương nhiên à?"

"Bớt làm trò đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!