"Em ổn chứ?" Lan Thâm dở khóc dở cười, đưa cho Lâm Miêu một chai sữa chua: "Uống chút đồ lạnh cho dịu lại đi.
"Lâm Miêu môi đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn nước, còn hơi ngơ ngẩn. Đừng hiểu lầm, chỉ là bị cay đến choáng váng thôi. Lâm Miêu không ăn được cay, nhưng càng không ăn được lại càng thích ăn. Đi ăn lẩu nhất quyết phải gọi lẩu uyên ương. Lan Thâm ăn được một nửa mới phát hiện cậu lén lút gắp không biết bao nhiêu đồ từ nửa cay, cay đến mức vừa hít mũi vừa cắn răng nói:"Em không sao."
"Còn mạnh miệng thì anh nhúng miệng em vào nồi lẩu luôn đó.
"Lâm Miêu bĩu môi, trông y như một chú vịt nhỏ cứng đầu. Trên đường về, Lan Thâm mua cho cậu một chai sữa chua, Lâm Miêu vội ngậm một ngụm lớn để làm dịu cái miệng bị tê vì cay."Lần sau gọi lẩu thanh đạm đi, đột ngột ăn cay thế này không tốt cho dạ dày."
"Nhưng mà ngon lắm..."
"Thế thì ăn một chút thôi.
"Lan Thâm nhượng bộ. Lâm Miêu lập tức mím môi cười rộ lên, giọng mềm mại đáp:"Dạ."
Lan Thâm cũng hết cách với cậu, đưa cậu đến dưới ký túc xá: "Cả người toàn mùi lẩu, về tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Lâm Miêu cúi đầu cẩn thận ngửi cổ áo của mình, không ngửi ra được mùi gì: "Thật sự mùi nồng lắm ạ?"
"Anh đâu có chê em." Lan Thâm bật cười, cúi xuống sát hơn: "Để anh ngửi kỹ xem.
"Hơi thở ấm nóng của Lan Thâm phả lên cổ Lâm Miêu, khiến cậu căng thẳng đến nỗi phải nín thở. Nghĩ lại mùi vị còn sót lại trong miệng mình, cậu không dám mở miệng ra. Biết thế lúc nãy ở cửa tiệm lẩu, đã lấy thêm vài viên kẹo bạc hà rồi. Lâm Miêu nghĩ lung tung beng."Ừm... Một thiếu niên cay nồng thơm phức." Lan Thâm đảo mắt, hít sâu một hơi: "Rất dễ chịu."
Mặt Lâm Miêu lập tức như bị cay đến đỏ bừng, tức giận vươn tay véo mạnh cánh tay Lan Thâm, rồi quay đầu bỏ đi không thèm ngoái lại.
"Đừng quên cuối tuần cùng tới bệnh viện đó."
Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau.
"Vâng.
"Dù ngại đến mức không dám quay đầu lại, Lâm Miêu vẫn ngoan ngoãn đáp. Lan Thâm đứng phía sau, khẽ vân vê đầu ngón tay, trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười đầy ẩn ý. Lâm Miêu về đến cửa ký túc xá, dù cách cánh cửa vẫn nghe thấy tiếng bàn tán quen thuộc. Cậu đẩy cửa bước vào:"Tô Bân? Không phải anh đã dọn ra ngoài rồi à?"
"Đồ đạc chưa dọn xong mà, hôm nay về thu dọn chút, tiện thể ngủ lại một đêm."
Đinh Nhất Chu lập tức vạch trần: "Xạo! Nó hẹn hò với bạn gái, làm bạn gái giận nên bị đuổi ra ngoài một đêm đó."
Tô Bân sờ sờ mũi:
"Để lại chút mặt mũi cho tôi đi được không, chẳng qua là quên giờ nên lỡ mất vòng đu quay thôi mà. Tiểu Khương rất mong chờ, giờ đảm bảo đang giận lắm."
Lâm Miêu cũng bật cười: "Vậy thì anh phải xin lỗi người ta cho tử tế đấy."
"Anh biết mà, nói đi cũng phải nói lại, anh vì hẹn hò nên về trễ, sao Lâm Miêu cũng về muộn thế này, ra ngoài lén ăn ngon mà không nói với anh em à?" Tô Bân nhạy bén ngửi ngửi, vẻ mặt đầy đau lòng như bị phản bội: "Đi ăn lẩu đúng không?!
"Lâm Miêu khựng lại, không biết trả lời sao. Đinh Nhất Chu chen vào:"Ông đúng là tin tức lạc hậu, Lâm Miêu bây giờ ngày nào cũng chơi với Lan Thâm không à, đêm không về ký túc, để lại hai chúng tôi chăn đơn gối chiếc."
"Đâu có, hôm nay chỉ hơi muộn một chút thôi mà."
"Đó ông xem! Không phủ nhận chuyện ngày nào cũng đi tìm Lan Thâm kìa!"
"Haiz, từ khi Lâm Miêu và Lan Thâm chơi chung, đúng là ẻm vui vẻ hẳn lên."
"Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ Lan Thâm mời ẻm ăn cơm à?"
"Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ là Lan Thâm đưa ẻm về ký túc xá á?"
Đinh Nhất Chu và Tô Bân cùng hùa với nhau, khiến Lâm Miêu chột dạ không thốt nên lời.
"Chậc chậc chậc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!