Chương 21: Cậu không muốn quan tâm, cũng không muốn đoán nữa

Sau khi bôi thuốc được vài ngày, bệnh hắc lào có vẻ đã thuyên giảm........ Chỉ là mấy nốt phía sau lưng thì chậm hơn một chút, mỗi lần mặc quần áo đụng tới là lại ngứa ngáy.

Chẳng có cách nào, không thể tự bôi thuốc được.

Lâm Miêu tự thuyết phục bản thân, bịt tai trộm chuông đi nhờ Lan Thâm hỗ trợ.

Nhưng đây đã là hành động mất thể diện nhất cậu có thể làm rồi, cậu ngại không dám ngày nào cũng tìm anh, nên tất nhiên phía sau sẽ khỏi chậm hơn.

Bạn cùng phòng cũng có thể hỗ trợ, nhưng Lâm Miêu cảm thấy cởi áo trước mặt họ còn ngại hơn với Lan Thâm nhiều.

Hồi trước có một lần cậu thay đồ ở ký túc xá, vô tình bị Tô Bân nhìn thấy, thế là Tô Bân cảm thán một câu không có ác ý: "Lâm Miêu trắng vãi, nếu em mà là con gái thì anh đây sẽ là người đầu tiên theo đuổi em luôn."

Lâm Miêu hết cả hồn, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Anh mà còn vậy thì em sẽ mách bạn gái anh đó."

"Đùa thôi đùa thôi, cả thân xác và trái tim anh đều là của Tiểu Khương rồi." Tô Bân vội thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào chóp mũi mình.

Mặc dù vậy, Lâm Miêu vẫn xấu hổ đến mức sau này đều chỉ dám thay đồ trong WC.

Cũng may là nốt hắc lào không lan thêm nữa, khi vết sưng đỏ dần dần biến mất, Lâm Miêu còn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Vì bị bệnh nên Lâm Miêu hạn chế tới bệnh viện hỗ trợ để tránh lây nhiễm.

Nhưng cũng bởi thế mà đã vài ngày rồi cậu không có cơ hội gặp Lan Thâm.

Lâm Miêu vừa lướt điện thoại vừa suy nghĩ vẩn vơ.

Đến lúc hoàn toàn khỏi bệnh, thì chẳng lấy cớ nhờ bôi thuốc được nữa rồi.

Trong lúc nhất thời, Lâm Miêu không biết phải lấy lí do gì để thuyết phục mình đi tìm Lan Thâm nữa.

Cậu nhìn vòng bạn bè, thấy Lan Thâm đăng ảnh liên hoan ở chỗ làm, xung quanh anh có rất nhiều người tranh nhau đứng cạnh, cực kỳ nổi bật.

Lâm Miêu cắn răng, lướt qua bài đăng khiến người ta bực dọc này.

Bài đăng tiếp theo chính là của người nhận nuôi mèo lần trước.

Một bé mèo tam thể lông dài phe phẩy đuôi vồ lấy cần câu mèo.

Đúng là Diêu Đuôi Nhỏ được Tiểu Diêu nhận nuôi lần trước.

Diêu Đuôi Nhỏ đã lớn thêm một tháng tuổi, giữ nguyên sự xinh xắn khi còn bé, trổ mã lại thêm phần phóng khoáng, Tiểu Diêu thường xuyên đăng bài khoe bé trên trang cá nhân.

Lâm Miêu nhìn thôi cũng thấy thích.

Tính thử thời gian, ánh mắt Lâm Miêu sáng lên, cậu sắp xếp lại ngôn từ rồi gửi tin nhắn cho Tiểu Diêu.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Miêu mới giả bộ thản nhiên mà trực sẵn ở khu vực cửa bệnh viện, khi gặp Lan Thâm thì thuận miệng nói:

"Trùng hợp ghê, tính thử thời gian thì bé mèo được nhận nuôi lần trước đến lúc phải tới tiêm vắc -xin phòng bệnh rồi, vừa hay thăm hỏi kiểm tra luôn." 

Lâm Miêu liếc nhìn Lan Thâm, ngay sau đó rũ mắt xuống, nói ra lời thoại đã chuẩn bị trước: "Tuần sau Tiểu Diêu sẽ tới bệnh viện, anh có muốn qua thăm bé nó không?"

Lan Thâm không hề nghi ngờ cậu: "Đương nhiên là có rồi.—— Cuối tuần.Ôi ôi ôi tớ tới rồi đây." Tiểu Diêu xách lồng vận chuyển tới bệnh viện,

"Tớ quên béng mất vụ tiêm phòng vắc -xin, may mà Lâm Miêu nhắc tớ."

Lâm Miêu giật thót, vội bước lên đứng giữa hai người, che khuất tầm mắt của Lan Thâm, sợ Lan Thâm phát hiện đầu mối: "Ha ha ha không có gì, nào qua đây, để bọn tôi coi Diêu Đuôi Nhỏ nào.

"Lâm Miêu lấy cần câu mèo trêu bé, đồng thời quay phim lại. Bé mèo con vừa hoạt bát năng động vừa ngây thơ đáng yêu. Tiểu Diêu cũng mở điện thoại lên, nhiệt tình chia sẻ cho cậu:"Dù không cần thăm hỏi kiểm tra thì tớ cũng chăm sóc bé tốt lắm đó, cậu xem video bé nó ở nhà này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!