Chương 20: Đừng ghẹo anh

Lâm Miêu mang khuôn mặt đỏ bừng đi dặn dò Tô Bân những việc cần chú ý khi nhận nuôi.

"Em sao vậy?

"Tô Bân viết xong đơn xin nhận nuôi, tò mò nhìn mặt Lâm Miêu. Lâm Miêu nghẹn lời, tức mình nhìn về phía Lan Thâm. Lan Thâm giơ tay xin tha, tự giải thích:"Lỗi tôi, vừa rồi tôi để nhiệt độ điều hoà trên xe cao quá, làm Lâm Miêu bị nóng."

Tô Bân thần kinh thô ồ một tiếng, không để ở trong lòng: "Mùa thu rồi mà còn nóng dữ......

"Chỉ có Tiểu Khương - bạn gái anh ta dùng ánh mắt nhìn thấu sự đời quan sát mọi động tác nhỏ giữa Lâm Miêu và Lan Thâm. Lâm Miêu nhéo một cái sau eo Lan Thâm, tỏ sự tức giận. Lan Thâm lại không giận, cười tươi nhìn cậu. Tiểu Khương thầm than trong lòng một tiếng: Xã hội suy tàn! Phải đi ngắm mèo con đáng yêu trong sáng để rửa mắt thôi. Mấy hé mèo bò sữa vẫn còn nhớ chị gái này, tuy rằng bả hơi kì quặc, nhưng lần nào tới cũng mang cho chúng nó đồ ăn ngon và sữa thơm ngọt!"Chị ơi! Chị ơi! Bé muốn ăn!"

Tiểu Khương bốc hai hạt thức ăn đút cho một trong hai bé mèo con trước, bé còn lại lập tức kêu lớn hơn nữa.

"Tại sao không đút cho bé trước! Là bé kêu không đủ to hay là bé không đủ đẹp?!!"

Tiểu Khương lại đút cho bé mèo còn lại, xoa xoa trán cả hai đứa, lúc này mới trấn an được.

Mèo con đã rất dạn người, rầm rì cọ cọ ngón tay Tiểu Khương, để lại mùi hương của mình.

Tiểu Khương xách gáy hai bé mèo lên, mèo con hơi sợ hãi cụp chặt đuôi, nhưng lại không giãy giụa.

Tiểu Khương quả thực bị sự đáng yêu của chúng làm chảy nước miếng: "Về nhà với má mì nha! Để má mì ăn mấy cưng luôn!"

Mèo con nghe không hiểu, còn ngây ngốc phe phẩy cái đuôi.

"Phòng của bọn tớ đã thu dọn tương đối rồi! Hôm nay có thể đưa về chưa?"

Tiểu Khương hưng phấn hỏi: "Đồ đạc cho mèo được dọn qua đầu tiên đó."

Lâm Miêu mỉm cười: "Đương nhiên là được rồi.

"Hai người nhận hai bé mèo con, vui vẻ tay trong tay về nhà. Bọn họ vừa đi, Lâm Miêu lập tức quay ngoắt đầu lại, chừa cho Lan Thâm mỗi cái gáy. Còn cực kì trẻ con mà hừ một tiếng. Thiếu điều dán hẳn chữ"Anh phiền quá, đừng tới gần em

"lên mặt. Lan Thâm im lặng cười, cũng không tức giận. Giống như chọc một bé mèo, bé mèo đó cũng sẽ không trốn tránh mình, chỉ biết xù lông lên, tức giận quay mông về phía mình. Lan Thâm duỗi tay xoa xoa đầu Lâm Miêu, rồi nhanh chóng thu tay lại trước khi cậu kịp giương móng vuốt. Lâm Miêu nắm chặt tay lại:"Tránh ra! Em còn phải làm việc!"

Cậu hồi phục tinh thần, cứng cổ nói:

"Nếu anh thích con trai, vậy nên cẩn thận chút, chúng ta chỉ là bạn bè thôi! Phải chú ý giữ khoảng cách, đừng có, đừng có động tay động chân!"

Lâm Miêu không tự tin lắm, mím mím môi.

"Rồi, anh không nên ngứa tay như thế."

Lâm Miêu thở nhẹ một hơi: "Anh biết là được rồi."

Mọi thứ ở Lan Thâm đều tốt, chỉ là có đôi khi thật sự, thật sự có tính xâm lược quá mức.

Suốt một đêm Lâm Miêu mơ một giấc mộng lung tung lộn xộn, hôm sau tỉnh dậy vẫn còn nghĩ như vậy.

Cậu giơ tay chạm lên xương quai xanh, cái loại cảm giác nóng rực ngưa ngứa hình như vẫn còn đọng lại trên da.

Lâm Miêu tức mình cởi áo, thậm chí còn cố tình chọn một chiếc áo có cổ, ngăn chặn ánh mắt tìm tòi khám phá kia của Lan Thâm.

Lâm Miêu gãi gãi qua lớp áo, không biết có phải cậu tưởng tượng không, hình như chỗ da đó càng ngày càng ngứa.

Nhưng cả ngày bận dọn dẹp chuồng mèo ở bộ phận cứu trợ, nên Lâm Miêu không để ý lắm, đến tối về nhà tắm rửa, vừa c. ởi quần áo ra, Lâm Miêu vươn cổ nhìn, cái vết đỏ kia còn đỏ hơn trước.

Lâm Miêu nhíu mày, thử chạm tay lên đó, lập tức thấy ngứa ngáy.

Cậu có hơi bực bội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!