Tiết buổi chiều là môn học bắt buộc đối với chuyên ngành thú y, giảng viên là giáo sư Lưu đức cao vọng trọng.
Nhưng vị giáo sư già này cũng cực kỳ nghiêm khắc, Tạ Hinh Lan bước vào lớp vừa kịp lúc, không bị muộn giờ.
Cô nàng ngồi vào chỗ thở lấy hơi.
Đến giờ giải lao, Tạ Hinh Lan không nhịn được mà lải nhải với bạn thân: "Sợ chết đi được, suýt tí nữa là toi đời rồi."
"Sao cậu tới muộn quá trời vậy? May mà tớ chiếm chỗ cho cậu đấy nhé."
Tạ Hinh Lan chắp tay trước ngực xin lỗi: "Lúc trưa tớ nhìn thấy một bé mèo cam đáng yêu vãi, thật sự không đi nổi."
Cô bạn thân cạn lời: "Lại nữa rồi đó."
"Thật mà thật mà, bé mèo đó khác biệt lắm, đến đôi mắt cũng xinh điên lên ý." Tạ Hinh Lan không nhịn được mà mở album ảnh ra khoe, "Cậu nhìn mà xem."
Cô bạn thân ngoài miệng thì nói này nói nọ, nhưng thân thể lại rất thành thật mà ngó qua xem: "Uầy, nó sạch sẽ quá nè."
"Các cậu xem gì vậy?
"Một giọng nói nghi hoặc vang lên từ phía sau, giọng điệu lười biếng mang ý cười, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy ngả ngớn. Tạ Hinh Lan quay đầu, bất thình lình đối diện với gương mặt đẹp trai của Lan Thâm, lời nói trong miệng lập tức nghẹn lại. Đến bạn thân cô cũng hít sâu một hơi rồi thì thầm:"Má ơi hotboy, chẳng lẽ hôm nay đụng phải vận đào hoa rồi à?
"Lan Thâm hơi nhướng mày, hai cô nàng lập tức ngậm miệng. Lan Thâm vừa nghe mang máng gì đó, trong lòng cảm thấy kỳ quái:"Bé mèo cam trưa nay là sao? Tôi cũng muốn xem một chút được không?"
Tạ Hinh Lan phản ứng lại: "Được chứ, đương nhiên là được rồi."
Cô quay màn hình lại cho Lan Thâm xem hình của chú mèo cam, miệng còn lải nhải giới thiệu: "Tớ là Chủ nhiệm CLB Cứu trợ mèo hoang ấy, hôm nay tớ gặp một bé mèo cam mới xuất hiện dưới ký túc xá......
"Cô nàng nhanh mồm nhanh miệng, nhanh chóng nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Mãi mà không nhận được phản hồi, Tạ Hinh Lan ngẩng đầu lên, lại thấy Lan Thâm đang mải mê nhìn chằm chằm tấm ảnh."Sao vậy? Cậu không sao chứ."
Lan Thâm nhắm mắt, ổn định lại giọng nói: "Không có gì."
Anh lại nhìn thoáng qua ảnh chụp lần nữa, mỉm cười: "Đúng là đáng yêu thật......"
Tạ Hinh Lan cảm thấy giọng điệu của Lan Thâm cứng nhắc lạ thường. Nhưng không đợi cô mở miệng thì chuông vào học đã vang lên, cô nàng đành phải nuốt thắc mắc trong lòng xuống.
Chỉ còn lại một mình Lan Thâm trong mớ cảm xúc ngổn ngang.
Lan Thâm lấy tay đỡ trán, che đi biểu cảm của mình, nhịn mãi mới không chửi thề.
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả sự kinh ngạc của anh khi nhìn thấy bức ảnh đó.
Nó giống y như đúc với hình ảnh khi anh soi mình trên kính lúc trước.
Gì mà mèo cam! Gì mà nằm mơ!
Đó hoàn toàn không phải mơ!
Vậy mà trưa nay anh thật sự đã biến thành mèo!
Sống 22 năm trời mà còn có thể gặp phải sự việc siêu nhiên như thế, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Còn đối với Lâm Miêu......
Lan Thâm chưa bao giờ biết xấu hổ cũng đỏ hết cả tai.
May mà anh là mèo, chỉ biết kêu meo meo thôi.
Lan Thâm thầm lẩm nhẩm trong lòng một trăm lần "Mình chỉ là một con mèo, không ai biết, không mất mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!