Lâm Miêu lo sợ bất an đi theo vào trong, cứ cảm thấy ánh mắt người phục vụ nhìn cậu có hơi kì lạ.
Cậu cẩn thận nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí của quán ăn này khá tốt, chỉ là cứ có chỗ nào đó không đúng lắm......
Lâm Miêu ngồi xuống, mở thực đơn ra.
Uyên ương hí thủy, cá bơn, bỉ dực song phi...... Một đống tên đồ ăn hoa mỹ nhưng khó hiểu, đồng tử Lâm Miêu hơi co lại.
Đây là một quán ăn tình nhân!
Nếu không thì ai lại đặt tên kiểu này cho món ăn chứ.
Lâm Miêu ngẩng đầu quan sát lại tên quán, mới phát hiện một hình mũi tên xuyên qua hai trái tim bên cạnh.
Quán ăn Tiểu Khâu, Tiểu Khâu...... hoá ra là Cupid* à?!
*Raw: (Khâu Bỉ Đặc): Cupid, Tiểu Khâu () đứng riêng thì là đồi trong đồi núi.
Lâm Miêu lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên, cậu tới nơi này có một mình, quả thật không thích hợp cho lắm......
Cậu vốn định đứng lên rời đi một cách lịch sự, nhưng không ngờ người phục vụ lại nhanh tay hơn, rót ngay cho cậu một ly nước.
Thế này thì Lâm Miêu không tiện đi rồi.
Cậu đành phải băn khoăn chọn một món, muốn thu nhỏ độ tồn tại của mình đến tối đa, ăn nhanh rồi chuồn lẹ.
Lâm Miêu chỉ hận không thể biến thành người tàng hình, cúi đầu lùa cơm, không ngờ làm đến mức đó mà vẫn có người nhận ra cậu.
"Lâm Miêu?
"Lâm Miêu nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, đối mắt với Lưu Linh, bèn xấu hổ giơ tay gãi gãi cổ. Hiển nhiên Lưu Linh cực kỳ kinh ngạc khi gặp Lâm Miêu ở một quán ăn tình nhân. Cậu ta nghi hoặc nhìn quanh quất:"Em tới cùng Lan Thâm à?
"Anh Lan ra tay nhanh thật đó. Lâm Miêu lắc đầu, ấp úng nói:"Em nghe nói quán ăn này khá ngon, không biết là quán tình nhân."
Lưu Linh bật cười ha hả: "Anh bảo ngay mà.
"Lâm Miêu liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông đi cùng Lưu Linh, nhưng lại không phải người lần trước cậu chạm mặt ở ký túc xá. Lâm Miêu không hiểu:"Hai anh cũng tới đây ăn ạ?"
Lưu Linh thoải mái kéo ghế bên Lâm Miêu rồi ngồi xuống: "Đúng vậy."
Lâm Miêu trợn to mắt, suýt chút nữa cắn vào lưỡi: "Sao lại, sao mà lại......"
"Khụ!" Lưu Linh ho khan một tiếng cắt lời cậu, "Trẻ nhỏ đừng bắt chước anh nhé."
Lâm Miêu nửa hiểu nửa không, nhân lúc người đàn ông kia đi rửa tay, cậu nhỏ giọng hỏi Lưu Linh:
"Đồng tính bọn anh đều đổi người nhanh thế sao? Chơi, chơi lớn vậy ạ...... Đương nhiên, em không có thành kiến hay kì thị gì đâu."
Lưu Linh bật cười: "Đương nhiên không phải, tùy người chứ."
Cậu ta chớp mắt, cảm thấy đây là một cơ hội tốt: "Em hỏi Lan Thâm mà xem, nó thì không như vậy."
Tim Lâm Miêu đập thình thịch, cảm giác hình như mình lý giải sai rồi, cậu li. ếm môi, cổ họng khô khốc: "Anh ấy là sao, ý anh là gì, anh, anh ấy cũng là......"
Lưu Linh cho cậu một câu trả lời khẳng định: "Ừ, nó cũng thích con trai."
Tim Lâm Miêu đập lỡ hai nhịp.
"Em đã bảo là không kì thị mà, chuyện này cũng không phải không thể để ai biết, em cứ hỏi nó xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!