Chương 17: Nhận nuôi

Mèo mẹ thấy bé mèo xa lạ tới gần thì khè một tiếng, nhưng lại không phản ứng kịch liệt như nhìn thấy người.

Có hi vọng!

Mắt mèo cam sáng lên, thân thiện nói: "Xin chào.

"Mèo mẹ im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chặp vào nó. Mèo cam li. ếm li. ếm miệng:"Thơm ghê á, cô không ăn à? Vậy cho tui được không?"

Mèo mẹ yên lặng phủ nhận: "Thú hai chân muốn bắt mi nên mới thả đồ thơm thơm đó, đừng có qua."

Mèo cam lắc lắc đầu: "Bắt cô? Vậy chắc chắn là do cô bị thương rồi, nên muốn bắt cô đưa đi chữa đó.

"Mèo mẹ dường như không thể hiểu được. Mèo cam chậm rãi tới gần, cố hết sức thể hiện mình vô hại:"Trên người cô chảy siêu nhiều máu, hẳn là đau lắm ha."

"Thú hai chân có thể giúp cô, sau đó sẽ không đau nữa."

Mèo mẹ cử động hai chân sau một cách đau đớn.

"Trước kia bọn họ vẫn luôn cho cô ăn mà, cô còn nhớ không ?

"Đúng là mèo mẹ vẫn nhớ rõ chuyện này, nhóm người này chưa từng làm lại mình. Nó lẩm bẩm kêu một tiếng, từ từ thả lỏng lại. Mèo cam chộp thời cơ, vội nói:"Đi thôi, tui đưa cô đi, vào lồng sắt ăn một chút đi, chờ thú hai chân đưa đi trị thương.

"Mèo mẹ quay đầu meo một tiếng. Hai chú mèo con nghe tiếng thì chui ra."Vậy mấy nhóc của tôi thì sao giờ?"

"Đưa đi cùng luôn đi." Mèo cam nói chắc nịch: "Thú hai chân sẽ chăm sóc tốt, tin tôi đi.

"Có lẽ giữa mèo với mèo không có nhiều dối gian lừa lọc, mèo mẹ dễ dàng tin nó, đi quanh lồng sắt vài vòng rồi cũng chui vào ăn đồ ăn. Nó chảy quá nhiều máu, cần phải nhanh chóng bổ sung năng lượng. Mèo cam thấy vậy thì chạy tới hỗ trợ dắt hai con mèo con:"Đi mau đi mau nào các bé con, mẹ mấy đứa gọi tới ăn cơm kìa.

"Tính tự chủ của mèo con lại càng thấp hơn, lập tức bám theo đuôi mẹ đi vào trong lồng. Tạ Hinh Lan ngồi canh đã lâu, nhanh chóng cẩn thận kéo dây thừng, đóng cửa lồng sắt lại. Mèo con nhìn thấy vậy thì bất an kêu mấy tiếng, chui vào lòng mẹ. Mèo mẹ li. ếm trán chúng nó để trấn an, lo lắng nhìn một đám thú hai chân. Lâm Miêu vội mềm giọng, dịu dàng nói:"Không sao đâu nè, bọn anh sẽ không làm hại em đâu."

Cậu an ủi một lúc, quay đầu lại thầm nhủ: "Sao lâu vậy rồi mà đàn anh vẫn chưa lái xe tới nhỉ?"

Lâm Miêu vừa quay đầu thì phát hiện bé mèo cam đã biến mất.

Cậu ngơ người miết miết gói súp thưởng trong tay, gói súp thưởng này vốn định cho mèo cam để cảm ơn nó đã hỗ trợ.

Lâm Miêu nghe thấy toàn bộ quá trình, cảm thấy cực kỳ may mắn, bé cam quá thông minh, lại còn tin tưởng con người. Nếu không phải có nó hỗ trợ trấn an mèo mẹ thì chắc chắn không thể bắt trong một chốc một lát được.

Một nửa đầu óc cậu nghĩ tới mèo cam, một nửa còn lại nghĩ đến đàn anh.

Ngay lúc cậu bắt đầu thấy kỳ quái, rốt cuộc Lan Thân đã lái xe tới đây. Anh ấn còi, ra hiệu cho Lâm Miêu đưa mèo mẹ lên xe.

Lâm Miêu nhanh chóng dùng vải bố che lồng sắt lại để tránh cho mèo mẹ căng thẳng, sau đó mới cẩn thận đưa lồng lên xe một cách ổn định.

"Chị đừng lo, em tới bệnh viện với đàn anh là được rồi.

"Cậu vẫy vẫy tay, Lan Thâm đạp chân ga, chiếc xe nhả khói phóng đi. Mèo mẹ bị gãy xương hai chi sau, nhiều mô mềm bầm dập, còn mất quá nhiều máu, cũng may vẫn đưa tới kịp thời. Sau khi cô mèo được truyền máu và truyền dịch một hồi trong bệnh viện, bác sĩ bước ra khỏi phòng giải phẫu:"Đã qua cơn nguy kịch, nhưng kiến nghị nuôi nhốt một tháng, chờ khỏe rồi triệt sản xong hẵng thả về."

"Một tháng......" Vẻ mặt Lâm Miêu khổ não, nhưng vẫn gật đầu: "Nghe lời bác sĩ hết."

"Với lại, lần mang thai trước của nó vốn đã thiếu hụt dinh dưỡng, hai chú mèo con đó cần được cho ăn nhân tạo, cứ đưa tới bộ phận cứu trợ tìm người nhận nuôi càng sớm càng tốt, dạo này lồng nuôi gần hết chỗ luôn rồi."

Lâm Miểu gật đầu, ghi nhớ những việc cần chú ý mà bác sĩ nói, đợi đến khi mèo mẹ hết thuốc tê, quay một video xong mới yên tâm rời đi.

Lâm Miêu: [Cả nhà yên tâm, mèo mẹ không có nguy hiểm đến tính mạng nữa (video) nhưng buộc phải nuôi nhốt trong bệnh viện một tháng]

Lâm Miêu: [Với lại mai mốt còn có post tìm người nhận nuôi mèo con, phiền mọi người chia sẻ nha.]

Thỏ không ăn cà rốt: [Oki]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!