Chương 14: Sao bỗng nhiên lớn thế này rồi?

Lâm Miêu thấy chuyện đã bại lộ, đành bất chấp tất cả, nắm chân mèo thả vào trong balo: "Kéo khóa mau!

"Lan Thâm đột nhiên phản ứng lại, vừa hoảng vừa sợ, vừa tức vừa cười. Cười là cười bản thân ngu xuẩn, bởi vì bản thân không có vấn đề gì về kì đ. ộng d. ục, thế nên lại quên mất chuyện quan trọng như vậy. Rõ ràng chính anh là người ngày nào cũng phẫu thuật triệt sản ở bệnh viện. Thế mà bây giờ lại đến lượt mình bị Lâm Miêu bắt lại, còn muốn đưa mình đi triệt sản?! Mèo cam hung tợn"Ha

"một tiếng. Tuy trước mắt vẫn chưa tìm được nguyên nhân biến thành mèo, chỉ biết là xuyên hồn. Nhưng ai mà biết được liệu bị thương trên cơ thể mèo có ảnh hưởng đến cơ thể người không cơ chứ. Dẫu sao bây giờ anh còn hiểu cả tiếng mèo. Với lại suy cho cùng, làm gì có người đàn ông nào có thể trơ mắt nhìn bản thân bị làm loại phẫu thuật này! Chắc chắn sẽ để lại sang chấn tâm lý đó!! Lan Thâm liếc nhìn balo mèo đang"há miệng

"dưới chân, cảm thấy quá là kh. ủng b.ố. Quả thật giống như một quái vật khổng lồ đang mở miệng, hung ác muốn cắn một miếng thịt từ trên người anh vậy. Mèo cam cảm thấy thân d. ưới ớn lạnh, cuốn đuôi lên để che đi"hòn bi

". Vì hạnh phúc nửa đời sau, không được! Tuyệt đối không được!! Trong nháy mắt, Lan Thâm bộc phát sức mạnh, giãy giụa kịch liệt. Vốn dĩ đã vào balo được một nửa, giờ lại nhảy ra, nửa sau người thoát khỏi sự khống chế của Lâm Miêu. Lâm Miêu xách gáy nó trên không trung, không muốn buông tay ra. Hai người cứ giằng co như vậy. Mèo cam trong không trung đã vặn xoắn như bánh quẩy, Lâm Miêu sắp không thể giữ được nó nữa."Cục cưng đừng chống cự như vậy nữa mà, triệt sản tốt cho thân thể.....

"Lâm Miêu cảm giác cậu vừa nói xong câu này, hình như mèo cam trong tay càng tức giận hơn nữa. Cậu lập tức im miệng. Quả nhiên, giây tiếp theo, mèo cam giơ chân mèo lên đập cho cậu hai cái. Lâm Miêu bị đau tới nhíu mày. Thế còn chưa hết, thân thể mèo cam vặn vẹo thành một tư thế kỳ dị, dùng đệm"măng cụt

"đánh mạnh lên tay Lâm Miêu. Đồng thời còn không ngừng giãy giụa. Lâm Miêu vừa phân tâm một cái là bị nó giãy ra. Mèo cam linh hoạt xoay người trong không trung, thoắt cái rơi xuống mặt đất, lập tức chạy trốn ra ngoài. Tới khi trốn sâu trong lùm cây mới dừng lại, tự liế. m lông cho đỡ sợ. Lâm Miêu ngồi xổm xuống, định dỗ bé cam quay lại:"Cục cưng ơi, mau quay lại đi, bọn anh không bắt bé nữa.

"Mèo cam xoay người, ngẩng cao đầu đi mất: [Còn định gạt tui? Sớm muộn gì cũng có một ngày em phải trả giá......] Lâm Miêu bất đắc dĩ nhìn nó rời đi. Cậu thở dài rồi từ từ đứng dậy. Tạ Hinh Lan cũng mặt ủ mày chau:"Bé cam bị dọa sợ rồi, sau này càng khó bắt hơn."

"Đúng rồi, tay em không sao chứ?"

Tạ Hinh Lan kéo tay Lâm Miêu qua xem: "Nếu bị trầy da thì phải nhanh chóng đi tiêm phòng dại."

Lâm Miêu xua xua tay: "Không sao đâu ạ...... Trước đó em đã cắt móng cho nó rồi, với lại nó cũng không xòe móng ra."

Tạ Hinh Lan kiểm tra một chút, xác nhận là chỉ có mấy vết hằn hình đệm chân: "Hầy, không ngờ đến nước đó mà nó còn săn sóc em như thế.

"Lâm Miêu chợt có cảm giác kỳ quái trong lòng. Nhưng cậu không để ý, toàn tâm lo lắng:"Vậy tuần sau chúng ta lại bắt nhé?"

"Nhưng mà tuần sau chị còn phải trực ban, không có thời gian......"

Lâm Miêu nhớ lại lịch trực, ánh mắt sáng lên: "Vậy anh Lan Thâm được nghỉ đúng không? Thế thì em nhờ ảnh giúp cũng được."

Tạ Hinh Lan nghi hoặc nhìn cậu một cái: "Được thì được..... Nhưng mà em thân với Lan Thâm như thế từ bao giờ vậy?"

Lâm Miêu vặn ngón tay, cụp mắt nói: "Đàn anh chỉ khá săn sóc em thôi."

Tạ Hinh Lan không nghĩ nhiều: "Thế đến lúc đó em bắt được rồi thì để Lan Thâm lái xe đưa tới bệnh viện luôn."

Lâm Miêu gật gù, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lan Thâm.

Lâm Miêu: [Anh ơi, tuần sau anh có rảnh không ạ?]

Lâm Miêu: [Bé mèo cam cần phải triệt sản rồi, có thể nhờ anh cùng bắt nó với em không?]

Mãi mà không thấy hồi âm, Lâm Miêu nghĩ anh đang bận.

Không ngờ ở đầu bên kia, Lan Thâm nhìn mấy tin nhắn này mà nghiến răng ken két.

Sớm muộn gì cũng có ngày, anh phải cho Lâm Miêu trả một cái giá thật lớn!

Nhưng lúc này, anh chỉ có thể hờn dỗi hồi lâu, rồi lại không thể không nhận lời.

Trong lòng anh vẫn có chút bất bình, nhắn tin hỏi: [Sao đột nhiên lại phải triệt sản cho nó? Trước kia có thấy em nói chuyện này với anh đâu.]

Đúng thế, điều khó chịu nhất là Lâm Miêu không nói với mèo thì cũng đành, nhưng tại sao không nói cho anh chứ?

Nếu không cũng không đến mức chật vật thế này.

Lan Thâm nghiến răng, gửi tin nhắn xong là úp điện thoại xuống.

Lâm Miêu nhận được tin nhắn, tự dưng thấy chột dạ được hai giây. Nhưng nghĩ lại thì mình có làm gì sai đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!