Trời tháng Chín, cái nắng chói lọi của phương Nam vẫn gay gắt như mọi khi, nhưng đối với loài mèo mà nói, nhiệt độ này vừa hay thích hợp.
Sau giờ trưa, ở bãi đất trống cạnh bồn hoa dưới tòa ký túc xá nam của Đại học S, có đến ba, bốn con mèo đang dàn hàng nằm ườn ra phơi nắng.
Một chú mèo mướp cử động vành tai, hai mắt tức thì trợn to.
Sau đó, nó dài giọng kêu với chất giọng đặc quánh: "Meo~
"Mèo làm nũng đúng là ngọt như đường mật. Đám mèo hoang cũng nháo nhào rục rịch. Từ đằng xa, chúng nghe thấy tiếng lắc thức ăn sột soạt, có một bóng người đang khoan thai bước lại đây. Lâm Miêu thuần thục lắc hạt mèo, chưa đầy 3-5 giây, lũ mèo nghe thấy tiếng động liền đứng lên, vội vã chạy tới dưới chân cậu."Meo-u!"
"Méo~
"Hóa ra ngoại trừ dưới trời nắng, vẫn còn vài con mèo núp trong lùm cây ngủ say sưa. Nhưng lúc này, bọn chúng đều tỉnh như sáo hết rồi. Thậm chí có con còn sốt ruột đến mức chực trèo lên chân Lâm Miêu. Lâm Miêu thấy mãi thành quen, cậu mới cười:"Mấy nhóc quỷ đói, mau lại đây ăn nào."
"Meo meo!
"[Giờ cơm tới rồi, giờ cơm tới rồi!] - Đám mèo rộn rã hoan hô. Lâm Miêu vừa than thở vừa đổ thức ăn và nước uống cho chúng. Lâm Miêu đang là sinh viên năm Ba, cậu tham gia CLB Cứu trợ mèo hoang này từ năm Nhất, đồng thời cũng đã quen tay với những công việc như thế này. Lâm Miêu trìu mến nhìn bầy mèo hoang, cũng tiện tay vuốt luôn bé mèo mướp thân thiện không sợ người."Mướp Cưng đáng yêu quá, em mau lại đó ăn đi."
Mướp Cưng ngó lơ lời cậu, lì lợm cọ lấy cọ để balo của Lâm Miêu.
"Meow! Meo!"
[Ngửi thấy rồi nha! Có mùi thơm nhá!]
"Pate này không phải cho các em ăn đâu, hôm qua mấy đứa mới ăn rồi mà!"
Bé mèo mướp mở to đôi mắt như hòn bi ve dụ dỗ cậu, miệng vẫn cố chấp kêu rù rù: [Ăn cái thơm thơm cơ!]
Lâm Miêu chỉ biết phụt cười.
Tiếng mèo kêu meo meo đối với người ngoài, vậy mà vào tai Lâm Miêu tự động trở thành lời nói có thể nghe hiểu.
Nhưng cậu cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, thậm chí còn quá quen với tình huống này rồi.
Đây là siêu năng lực mà Lâm Miêu có được từ thuở bé, nhưng năng lực này vẫn có hạn chế riêng của nó. Lâm Miêu chỉ có thể nghe hiểu tiếng mèo kêu, nhưng lại không thể làm cho mèo hiểu tiếng người được.
Cơ mà Lâm Miêu cực độ hoài nghi, cái đầu bé xíu của mèo chắc chỉ chứa được mấy chuyện ăn chơi đùa giỡn mà thôi. Con mèo tinh khôn nhất mà cậu từng gặp quá lắm cũng chỉ miễn cưỡng hiểu được tiếng người.
Nghe hiểu là một chuyện, còn hoàng thượng có thèm để ý tới bạn hay không lại là một chuyện khác.
Lâm Miêu vuốt mạnh đầu mèo: "Đúng là chịu thua mấy em luôn."
Cậu thò tay lấy hộp pate ra khỏi cặp sách: "Ngày mai là không có nữa đâu nhá! Pate đắt thế này, tiền đâu anh mua cho nổi.
"Mèo mướp có đồ ăn ngon, nào buồn ngó ngàng tới cậu nữa, nó nhồm nhoàm ăn pate, đầu thiếu điều chôn luôn vào hộp. Nó vừa mới ăn được mấy miếng thì chợt bị một con mèo cam trắng ủn mông hất ra ngoài. Nhóc mèo cam trắng tròn ủm, nó bá chiếm cả hộp pate, thong dong đánh chén"chiến lợi phẩm".
Lâm Miêu ngồi xổm một bên, vui vẻ nhìn đám mèo nô đùa với nhau.
Cậu tiện thể chụp vài tấm hình rồi gửi vào group check
-in hằng ngày của CLB.
Miêu Miêu:[Ngày 23 tháng 9, mèo dưới tòa ký túc xá đã được cho ăn [Hình ảnh]]
Mèo Bikini Bottom: [Quào! Mướp Cưng hoạt bát đáng yêu ghê!]
Toàn Tử: [Đàn anh vất vả rồi ạ!]
Nam Nam: [Hôm nay mấy bé sau nhà ăn cũng được cho ăn rồi nhé [Hình ảnh]]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!