Chương 7: Mèo không đáng yêu bằng em

Sau khi Lan Thâm nài nỉ hết lòng và ra sức đảm bảo, Tạ Hinh Lan mới nói khái quát vài câu.

"Lâm Miêu chưa từng chủ động kể đâu, nhưng mà ai quen ẻm lâu cũng đều biết hết."

"Cha mẹ thằng bé mất sớm vì sự cố ngoài ý muốn, sau đó nó lớn lên ở nhà họ hàng."

Lan Thâm cau mày, kiên nhẫn nghe cô nói.

"Cũng không đến nỗi không trả tiền không cho cơm ăn, nhưng dù sao thì..... chắc chắn không so được với dứt ruột đẻ ra."

"Cũng may Lâm Miêu nỗ lực, sau khi thi vào đại học thì tự kiếm được tiền."

Giọng Tạ Hinh Lan lộ sự đau lòng: "Tôi quen thằng bé lúc nó vào CLB hồi năm Nhất, năm 1 năm 2 thì hơi vất vả, vừa học vừa làm thêm kiếm tiền.

"Nhưng Lâm Miêu học thiết kế, thành tích khá tốt, tác phẩm làm ra cũng rất có hồn, sau đó đã có thể tự mình nhận job."

"Đừng lo cho ẻm, người ta sống tốt lắm, bây giờ cũng không thiếu tiền đâu.

"Giọng điệu của Tạ Hinh Lan có chút tự hào. Lan Thâm đã hiểu rõ đại khái, rất hối hận vì đã để Lâm Miêu mời mình ăn cơm. Chi phí sinh hoạt đã phải tự gánh, còn phải đi học nữa. Mình mặt dày tới đâu mà còn không biết xấu hổ để em ấy mời một bữa thịnh soạn chứ. Lan Thâm nhẹ nhàng thở dài:"Cảm ơn cậu đã nói tôi biết."

"Không có gì, Lâm Miêu kiên cường hơn vẻ bề ngoài nhiều lắm."

Trước khi cúp máy, Tạ Hinh Lan không quên dặn một lần nữa: "Đừng có mà chọc vô vết thương của người ta đó nhé.

"—— Sau khi ăn cơm với Lan Thâm xong, Lâm Miêu trở lại ký túc xá. Đinh Nhất Chu thấy cậu về thì nhảy phắt từ trên giường xuống, bắt đầu cà khịa:"Ái chà, Tiểu Miêu Miêu còn biết quay về thăm chúng ta này.

"Tô Bân - một bạn cùng phòng khác cũng bắt đầu vào vai:"Chuyên ngành sáng nay chúng ta đã học xong rồi, tiếc là Lâm Miêu không màng tới mẹ góa con côi như chúng ta, chẳng thèm trở về, để chúng ta phòng không gối chiếc hu hu hu.

"Lâm Miêu cầm điện thoại, không biết phải trả lời thế nào cho phải. Hai tên đằng kia đã bắt đầu kẻ xướng người họa. Tô Bân:"Chẳng biết Lâm Miêu đi đâu vậy ta."

Đinh Nhất Chu: "Đến chuyện này mà ông cũng không biết à? Tin tức lạc hậu quá rồi."

"Ồ, thế nào cơ?"

"Tên này ấy à...... có người bên ngoài rồi!"

"Ôi cái này không nói lung tung được đâu."

"Tôi lừa ông làm gì?

"Hôm qua Đinh Nhất Chu bị Lan Thâm đuổi về rồi mới hiểu ra. Lúc này lại càng bất bình nói với Tô Bân:"Mấy ngày nay Lâm Miêu toàn đi chung với Lan Thâm không à, đêm qua trời mưa to, Lan Thâm đã lái xe tới đón người ta đó."

"Thế là người ta đi theo luôn, đuổi tôi đây chạy về ký túc xá nè."

"Cái gì?!" Tô Bân kinh ngạc há to miệng, phải nâng tay đỡ cái cằm sắp rớt của mình.

"Đợi đợi đợi đã, là Lan Thâm đó đó hả?"

"Đúng vậy, chính là trai đẹp vô cùng tận bên khoa thú y đó.

"Tô Bân đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lâm Miêu bằng ánh mắt như sói như hổ. Lâm Miêu thầm nghĩ không ổn rồi."Sao còn có chuyện mà người thạo tin số 1 đại học S như anh đây không biết vậy?!

"Bạn gái Tô Bân thích hóng tin đồn, Tô Bân yêu đương vào xong cũng càng ngày càng hóng hớt hơn, tự xưng là không có tin đồn nào ở trong trường mà anh ta không biết. Trong đầu anh ta như thể luôn có một mạng lưới các mối quan hệ, anh này quen chị kia thế nào, chị này quay lại với anh kia ra sao. Lâm Miêu chột dạ, thế là nói úp mở qua loa. Cậu ấp úng nói:"Mới quen dạo trước, thì, làm bạn thôi."

Giọng Đinh Nhất Chu bớt lố lại: "Nói thật đi, sao cậu ta nhiệt tình với em thế?"

Lâm Miêu mờ mịt: "Hả?"

"Cố ý tới đón, tự động cầm đồ, che ô cho em....."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!