Chương 41: Phòng tắm

Sau Tết, Lâm Miêu lại tiếp tục ở nhà Lan Thâm cho tới mùng Tám. Ban đầu cậu vốn ngại ở lâu sẽ làm phiền, nhưng lại không cưỡng nổi sự nhiệt tình quá mức của mẹ Lan Thâm.

"Ăn nhiều một chút, hai đứa ở trường chắc đói đến gầy rộc ra rồi."

"Ăn hết sủi cảo đêm giao thừa rồi hẵng đi.

"Ở đến mùng Tám, Lan Thâm cũng bắt đầu hết chịu nổi. Vất vả lắm mới chờ Lâm Miêu thi học kỳ xong, còn chưa kịp"ăn mặn

"tử tế, đã phải về nhà cha mẹ. Dù Lan Thâm có muốn làm gì đi nữa thì cũng phải cân nhắc tới cảm nhận của Lâm Miêu. Lâm Miêu đã ngại ngùng đến thế, dẫu Lan Thâm có"chó

"đến đâu thì cũng sẽ không làm gì, cùng lắm chỉ đè cậu ra mà cọ cọ sờ sờ chút mà thôi. Lâm Miêu bị Lan Thâm đè trên giường, cái giường ấy là giường Lan Thâm vẫn nằm từ nhỏ đến lớn, hình như mùi hương của anh đã ngấm tận vào từng tấm ván giường, dù có thế nào cũng không thoát được. Khóe mắt Lâm Miêu đỏ ửng, mười đầu ngón tay luống cuống bấu vào ga giường, miệng định lên tiếng ngăn cản nhưng lại bị Lan Thâm chặn mất. Lan Thâm cười khẽ:"Tuy nhà anh cách âm cũng tạm được, nhưng mà..."

"..."

"...

"Cả hai đều tự hiểu trong im lặng. Lâm Miêu cắn môi, không dám phát ra tiếng. Chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng trong tay Lan Thâm. Lan Thâm nhớ lại vẻ mặt yêu kiều của Lâm Miêu khi đó, ánh mắt càng trở nên nặng nề."Mẹ ơi, nếu không có chuyện gì thì mùng tám bọn con sẽ về lại trường nhé."

Bố Lan thấy khó hiểu: "Về sớm thế làm gì, đều ở trong thành phố chứ có xa xôi gì đâu, đợi khai giảng rồi hẵng về."

"Ở trường còn chút việc, về sớm ôn bài cũng tiện."

Bố Lan tin ngay: "Ừ, học hành vẫn là quan trọng."

Mẹ Lan thì nhìn thấu hết: "Nói trắng ra là chê bố mẹ vướng víu chứ gì. Có giỏi thì về ký túc xá mà ở. Trong bụng chỉ mong được sống thế giới hai người thôi ấy nhỉ?

"Lan Thâm cũng không phản bác. Mẹ Lan phất tay, dù sao cũng đã ở chung mấy hôm, xác nhận con trai vẫn còn sống, tình mẫu tử của cô cũng hao hết rồi. Mỗi ngày đều thấy Lan Thâm ăn không ngồi rồi ở nhà là lại phát bực:"Đi đi đi đi."

Thế là mùng tám Tết, hai người dọn về lại "tổ ấm nhỏ

"của mình. Lâm Miêu vui vẻ bổ nhào lên giường, đúng là nhà mình vẫn thoải mái nhất. Bé Hai cũng có cảm nhận y như vậy, từ từ lại gần"nhào bột

"bên cạnh cậu. Hai cái móng hồng hồng nhỏ xíu lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lâm Miêu, cậu không chịu nổi dụ hoặc, lập tức túm lấy mà nhéo nhéo, lại ôm bé Hai lên rồi vuốt ve. Từ đầu đến bụng, từ"cặp bi

"đến tận chóp đuôi. Không sai, bé Hai ngọt ngào như thế lại là một chú mèo đực chưa triệt sản. Lâm Miêu đang chìm đắm trong cảm giác tuyệt diệu, thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt u oán của Lan Thâm."Giỏi lắm, em dám sờ một con mèo đực khác, em không thương anh nữa rồi.

"Lan Thâm bắt đầu diễn sâu, giọng đầy oan ức, tay thì nhân lúc Lâm Miêu còn đờ ra đã ôm choàng lấy eo cậu. Lan Thâm làm bộ nghiêm túc:"Anh mới là con mèo đầu tiên của em đấy, anh ghen rồi, anh muốn phạt em.

"Nói rồi đuổi bé Hai xuống, hăng hái cởi đồ Lâm Miêu. Lâm Miêu đỏ bừng cả mặt, biết ngay Lan Thâm đòi về nhà là không có ý tốt. Cậu đè tay Lan Thâm lại, nhưng không từ chối, chỉ ấp úng:"Em còn chưa..."

Lan Thâm cắn nhẹ vành tai cậu: "Vào phòng tắm đi.

"Sau đó, anh một tay ôm eo, một tay đỡ mông, nhẹ nhàng bế người vào phòng tắm. Ký ức của Lâm Miêu cũng chỉ còn lại ánh đèn quá chói, chói đến nhức mắt, gương cũng sáng lóa, còn lạnh lẽo khó chịu, khiến cậu cứ dúi vào người Lan Thâm để tìm hơi ấm. Điều này cũng vừa đúng ý Lan Thâm, nâng Lâm Miêu lên là có thể dễ dàng tiến sâu hơn. —— Sau mấy ngày"phóng túng", Lâm Miêu là người không chịu nổi trước.

Cuối cùng, điều mà cậu mong chờ mãi cũng đến: Khai giảng.

Lâm Miêu bắt đầu học kỳ hai năm ba.

Học kỳ hai năm ba là giai đoạn rất quan trọng. Có được xét tuyển thẳng lên cao học hay không, về cơ bản sẽ được quyết định vào cuối kỳ này. Nếu không đủ điều kiện thì phải nhanh chóng cân nhắc nên thi cao học hay đi làm, mà đi làm thì cũng cần lo chuyện đi đâu thực tập.

Đã vậy còn có rất nhiều môn chuyên ngành cần học.

Lâm Miêu vốn muốn được tuyển thẳng, nên dự định tranh thủ kỳ cuối này mà tham gia thêm vài cuộc thi có thể cộng điểm.

Lan Thâm biết cậu bận, ngoài việc viết khóa luận tốt nghiệp cũng giúp đỡ chăm sóc CLB mèo.

Lâm Miêu gác lại hết các chuyện khác. Dù sao cũng không thiếu tiền, không cần nhận đơn đặt hàng nữa, chỉ giữ lại việc học và CLB Mèo.

Cũng tiện thể từ chối vài hoạt động triển lãm không mấy giá trị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!