"Đương nhiên không tiện cũng không sao.
"Lan Thâm rất chu đáo mà lui một bước. Lâm Miêu đột nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu tránh ánh mắt anh, nói:"Không, không sao, để em g
-gửi gửi cho anh!"
Cậu hít một hơi thật sâu, ổn định nhịp tim, cố gắng không lắp bắp: "Anh chờ chút, để em tìm xem."
"Đừng lo, anh không vội.
"Lan Thâm khẽ cười một tiếng. Lâm Miêu tưởng anh đang cười mình nên có chút ảo não, sợ lại mất mặt thêm, cậu dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa, chỉ tập trung tìm ảnh trong album. Tạ Hinh Lan nhìn qua nhìn lại hai người vài lượt, nhận thấy có gì đó khó tả lắm. Cô nàng cau mày nhìn Lan Thâm:"Cậu không được bắt nạt em nó đâu đấy."
"Làm gì có chuyện đó được.
"Lan Thâm mỉm cười giơ tay lên tỏ vẻ vô hại. Tạ Hinh Lan nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ cô còn việc bận nên không dây dưa được, cô nói:"Vậy tớ đi trước đây, Lâm Miêu, nếu có vấn đề gì thì tìm chị nhé."
Cô huơ nắm đấm như một nữ anh hùng: "Không sao đâu, có chị ở đây thì không ai dám bắt nạt em hết á."
Lâm Miêu mím môi cười: "Chị à, em có phải con nít đâu.
"Tạ Hinh Lan bất đắc dĩ rời đi. Lâm Miêu vốn định đi kết nối thông tin, nhưng khi cậu quay đầu thì lại thấy Lan Thâm tải ảnh xong rồi mà vẫn chưa rời đi. Lâm Miêu chỉ có thể bấm bụng nhỏ giọng hỏi:"Đàn anh còn chuyện gì ạ......"
Lan Thâm nhìn cậu chằm chằm một hồi, nhìn đến mức cậu nổi da gà, anh mới chậm rãi mở miệng: " Có chứ, anh chưa rõ vụ phân công công việc trong bệnh viện lắm, có thể phiền Lâm Miêu dẫn anh đi xem thử không?"
Lâm Miêu tưởng thật, nghĩ đây không phải việc gì khó nên gật đầu: "Vừa hay, em cũng đang định đi xem các thành viên khác.
"Cậu đưa Lan Thâm đi qua từng phòng ban, chỉ cảm thấy đàn anh này hơi kỳ lạ. Thay vì quan sát các phòng ban, anh toàn nhìn chằm chằm vào cậu. Cảm giác tồn tại của Lan Thâm càng mạnh hơn, khiến Lâm Miêu còn chẳng dám nhìn vào anh. Cũng may có vẻ đàn anh không có ác ý gì."À đúng rồi, anh sẽ thực tập ở chuyên khoa chó mèo à?"
"À, cũng không hẳn...... thực tập thì chỗ nào thiếu người anh tới chỗ đó, miễn sao không xung đột quá nhiều với chuyên ngành là được ạ."
Lan Thâm chỉ căn phòng trước mặt: "Vậy đây là...?"
Lâm Miêu ngẩng đầu nhìn: "Đây là bộ phận cứu trợ."
Nói đến đây, cậu cảm thấy hơi buồn, không khỏi nhỏ giọng than thở với Lan Thâm:
"Công việc linh tinh thì nhiều mà tiền lại ít, chẳng mấy ai muốn tới. Cũng may là có trợ cấp của chính phủ và tình nguyện viên từ các trường lân cận thường tới giúp đỡ..."
Cậu nhận ra Lan Thâm đang nhìn mình, vô thức dừng chủ đề lại: "Có phải em nói nhiều quá không?" Cậu vân vê ngón tay, nói: "Xin lỗi, anh không cần bận tâm tới việc này......"
"Không, anh muốn mà."
Lan Thâm trả lời kịp thời, "Anh thích nghe em nói."
"......Ò.
"Một cảm giác kỳ lạ xẹt qua trong lòng Lâm Miêu, rồi không hiểu sao lại hơi vui vui. Cậu lấy hết can đảm:"Vậy anh muốn vào xem không?"
Lan Thâm thả lỏng cơ mặt, dịu dàng nói: "Đương nhiên rồi.
"Trong phòng được đặt một loạt lồng sắt, rất nhiều chú mèo đeo loa chống li. ếm đang được điều trị. Nhưng những chú mèo này đều rất hoạt bát, nhìn thấy người thì liên tục kêu meo meo, có thể thấy chúng được chăm sóc rất tốt. Lâm Miêu dẫn Lan Thâm tới một chiếc chuồng, chỉ vào bé mèo tam thể bên trong:"Đây là một bạn mèo hoang ở trường mình, được đưa tới đây để triệt sản, là do em bắt được đó.
"Lâm Miêu chớp chớp mắt nhìn Lan Thâm. Không hiểu sao Lan Thâm đọc được ý mong chờ được khen trong mắt cậu, anh bật cười:"Giỏi ghê, anh biết nó, cũng có tiếng trong trường lắm.
"Lâm Miêu sờ mũi, nén sự vui vẻ trong lòng xuống. Cậu cúi đầu, ánh mắt chạm vào một chú mèo trắng lông dài, đang ngồi với một tư thế kỳ lạ trong chiếc lồng phía dưới. Nó đang dùng chi trước lết mông cọ xát với sàn. Lâm Miêu không khỏi lo lắng:"Meo meo, em sao vậy? Có phải khó chịu ở chân không?"
Lan Thâm cũng ngồi xổm xuống.
"Meoo—— u!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!