Chương 38: Sống chung

Tạ Hinh Lan đứng sau lưng cậu, không để ý đến sự thay đổi trong nét mặt của Lâm Miêu.

Ánh mắt Lâm Miêu trống rỗng, vừa đau thương vừa hoảng sợ, lại xen lẫn chút yếu ớt, tựa như không dám nhìn thẳng vào Viên Hạo Long, môi mím chặt đến tái nhợt, dường như toàn thân còn đang khẽ run lên.

Cậu siết chặt nắm tay, từng khớp ngón tay trắng bệch.

Ký ức tồi tệ chẳng dễ dàng buông tha cho cậu.

"Nó là quái vật đó, đừng chơi với nó."

"Mẹ tao nói rồi, nó nhìn thấy ma đó, là ác quỷ, là đồ xui xẻo, là sao chổi."

"Đi thôi đi thôi, tránh xa nó ra, đồ thần kinh.

"...... Ánh mắt khinh miệt, lời nói lạnh lùng, sự coi thường, xa lánh, tất cả những thứ ấy cậu đã chịu quá nhiều từ khi còn nhỏ. Lâm Miêu cứ nghĩ rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ, không, cậu cho là mình đã không còn sợ những điều đó nữa. Nhưng không ngờ, nỗi ám ảnh đó cứ như ung nhọt trong xương, bất ngờ chạm phải vẫn khiến cậu không sao chống đỡ nổi, nỗi rét lạnh từ tận cốt tủy khiến toàn thân cậu phát run."Đủ rồi!

"Một giọng nói vang lên như sấm dội, kéo Lâm Miêu ra khỏi cơn ác mộng trong quá khứ. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lan Thâm. Cậu không biết tại sao Lan Thâm lại xuất hiện đúng lúc này, ngay tại đây, nhưng không kìm được mà khẽ thở phào nhẹ nhõm. Khi cơ thể thả lỏng, cậu mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lan Thâm sải bước đến gần, trực tiếp túm lấy cổ áo của Viên Hạo Long. Viên Hạo Long vừa nãy còn hùng hổ, giờ đứng trước Lan Thâm lại rụt cổ lại, bị lôi lên đến mức phải kiễng chân, cậu ta sốt ruột hoảng hốt:"Anh muốn làm gì?

Không được đánh người, quân tử động khẩu không động thủ...

"Lan Thâm siết cổ áo cậu ta đến mức như muốn xé toạc, rõ ràng là thực sự tức giận. Anh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Viên Hạo Long:"Đánh mày? Mày không xứng, tao sợ bẩn tay.

"Giọng nói lạnh băng không chút cảm tình. Viên Hạo Long nghẹn thở, có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm muốn xé xác cậu ta ra mà uống máu ăn thịt vậy. Cậu ta nuốt khan, từng sợi lông tơ dựng đứng lên vì sợ hãi."Mày dám nói lại lần nữa không?

"Lan Thâm nhìn xuống cậu ta từ trên cao. Viên Hạo Long không dám nhúc nhích."Mày thì là cái thá gì mà đứng sủa ở đây? Thằng ngu.

"Đây là lần đầu tiên Lâm Miêu nghe thấy Lan Thâm chửi thề. Cậu không thấy chướng tai chút nào, thậm chí còn rất thích."Dù Lâm Miêu có thế nào thì cũng tốt hơn mày cả vạn lần. Nếu cha mẹ mày còn khỏe mạnh thì chắc cũng nên sớm đẻ thêm đứa nữa đi," Lan Thâm không nể nang gì, "Trông cái bộ dạng ích kỷ chó chết này của mày, nếu nhìn thấy cha mẹ nằm trên giường bệnh chắc mày cũng sủa lên đòi rút ống thở cho khỏi tốn tiền thôi."

Viên Hạo Long há miệng định chửi lại, Lan Thâm liền siết chặt cổ áo cậu ta: "Chửi đi? Chửi tiếp xem nào, xem cái đồ không có tố chất như mày thì giữ suất tuyển thẳng cao học thế nào.

"Viên Hạo Long như bị dội một gáo nước lạnh, miệng há ra mà không biết phải nói gì. Lan Thâm nhìn cậu ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, kéo mạnh một cái ép Viên Hạo Long quay về phía Lâm Miêu:"Bây giờ thì xin lỗi Lâm Miêu đi."

"Dựa vào đâu chứ!"

Có Lan Thâm bên cạnh, Lâm Miêu cũng không sợ nữa, cậu nói: "Cậu xúc phạm tôi, xúc phạm cha mẹ tôi, không xin lỗi thì chuyện này chưa xong đâu!"

Lan Thâm mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Nghe rõ chưa? Không thì giờ chúng ta cùng đi tìm thầy cô giáo, xem thử ai là người mất tư cách tranh suất tuyển thẳng."

Lâm Miêu: "Đúng vậy!"

Viên Hạo Long nghẹn họng, thở hổn hển hai hơi, đảo mắt nhìn quanh: "Xin lỗi."

"Lớn tiếng lên, nghe không rõ."

"Xin lỗi! Tôi không nên nói như vậy, là tôi ăn nói không suy nghĩ." Viên Hạo Long gạt tay Lan Thâm ra,

"Được rồi chứ? Mau thả tôi ra."

Lan Thâm không động đậy, nheo mắt nhìn cậu ta chằm chằm: "Tốt nhất là mày nên thật lòng hối lỗi."

Anh ghé sát Viên Hạo Long, hạ giọng: "Đây là lần cuối cùng, đừng gây sự trước mặt Lâm Miêu nữa, nếu không thì tao tuyệt đối không tha cho mày đâu.

"Lan Thâm cao hơn Viên Hạo Long nửa cái đầu, lại thích vận động, trên người toàn là cơ bắp rắn chắc, hoàn toàn khác với dạng trói gà không chặt như Viên Hạo Long. Viên Hạo Long thực sự sợ nói gì khiến anh ngứa tai lại đánh cậu ta một trận, lập tức gật đầu như giã tỏi. Tạ Hinh Lan cũng không giả vờ nữa, chỉ tay ra ngoài:"Câu lạc bộ Mèo không cần cậu nữa, tôi sẽ lập tức báo người xóa tên cậu ra, mau thu dọn rồi cút đi!"

Viên Hạo Long chỉnh lại cổ áo, ngoài miệng vẫn gân cổ: "Ai thèm chứ, cái câu lạc bộ rách này sớm muộn gì cũng giải tán thôi!

"Dứt lời không dám nán lại thêm giây nào, vội vã rời đi, bóng lưng chật vật thảm hại. Tạ Hinh Lan an ủi Lâm Miêu:"Em yên tâm, Viên Hạo Long là loại người không thấy lợi thì không động, giờ ở câu lạc bộ chẳng còn điểm cộng gì nữa, chắc chắn nó sẽ rút lui thôi, chuyện này để chị lo.

"Cô ngẩng đầu thì phát hiện Lâm Miêu chẳng hề chú ý đến lời mình, mà vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía Lan Thâm. Tạ Hinh Lan tự biết thân biết phận, bèn nói:"Chị đi trước đây, hai người cứ nói chuyện đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!