Vừa trông thấy bọn họ, Lan Thâm đã hiểu ngay ý của Lâm Miêu.
Ba người bạn cùng phòng vì muốn ăn mặc cho ra dáng nên không dám khoác nhiều lớp, sợ trông luộm thuộm. Nhưng bây giờ đã gần tháng mười hai, gió lạnh luồn qua cổ tay cổ áo vào trong người, lạnh đến thấu xương.
Cả ba đều đông cứng cả ngón tay, nhưng vẫn cố ngẩng cao không chịu cúi đầu.
Người cao nhất trong số họ là Đinh Nhất Chu, cũng cao xấp xỉ Lan Thâm, tứ chi cứng ngắc đi tới.
Cậu ta vươn tay ra, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Chào đàn anh."
Lan Thâm bắt tay với cậu ta, vì lịch sự mà cố nín không cười ra tiếng.
Đinh Nhất Chu len lén quan sát một phen.
Lan Thâm mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng, bên ngoài khoác áo măng tô màu cà phê, vóc người cao ráo càng tôn thêm khí chất, vừa phong độ vừa bảnh bao.
Mấu chốt là khi Đinh Nhất Chu vừa quay đầu lại, cậu ta phát hiện Lâm Miêu cũng đang cầm một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt. Khi nhìn thấy Lam Thần, mắt cậu sáng lên, hai người đứng cạnh nhau trông cực kì xứng đôi.
Đinh Nhất Chu nghiến răng, nghĩ thầm:
Mé, thua rồi.
Lan Thâm nhanh chóng khởi động xe, bật điều hòa, để ba anh bạn chui lên chen chúc ở ghế sau.
Lâm Miêu ngồi ghế phụ lái: "Đi thôi, tới nhà hàng."
Đinh Nhất Chu gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Tô Bân cũng tỏ vẻ lạnh lùng, đừng tưởng chút hơi ấm đó đã mua chuộc được tụi này nhé.
Lâm Miêu gãi gãi đầu, chẳng hiểu hôm nay bọn họ đang diễn kịch bản gì, quay sang nhìn Lan Thâm với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lan Thâm khẽ gật đầu an ủi, tỏ ý mọi chuyện đều ổn.
Xe lướt qua dòng xe cộ đông đúc, nhanh chóng rẽ vào một bãi đậu xe yên tĩnh, đến nhà hàng Ngân Ngư.
Nhà hàng Ngân Ngư nằm ở trung tâm thành phố, tuy không thuộc dạng cao cấp xa xỉ, nhưng đối với mấy cậu sinh viên mà nói thì đã là cấp bậc mà họ sẽ không cân nhắc tới.
Ngay từ cửa xoay bằng kính sáng loáng dưới tầng một đã toát ra mùi tiền.
Lan Thâm đã chủ động nói anh sẽ lo liệu, đương nhiên bọn họ cũng không quan tâm quá nhiều, vốn dĩ còn tưởng chỉ đi đâu đó quanh trường ăn đại mà thôi.
Ba "bé con" ngồi ghế sau im thin thít, đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt.
"Anh Lan đỉnh thật đấy."
"Sao lại đến chỗ đắt thế này."
"Tức ghê, lại để anh ta ra oai trước rồi!"
"Đi thôi, tôi đã đặt bàn trên tầng hai rồi." Lan Thâm mỉm cười, "Lần đầu coi như chính thức làm quen, tôi mời mọi người."
Đinh Nhất Chu thở phào một hơi, nhưng lập tức lại nghiêm mặt: "Ừm, chỗ này cũng không tồi.
"Lâm Miêu cạn lời. Cậu kéo vạt áo Lan Thâm, nhỏ giọng thì thầm bên tai anh:"Bọn họ chưa ai từng tới đây đâu, hôm nay cố tỏ vẻ đấy."
Nếu lúc này Đinh Nhất Chu biết Lâm Miêu đang phá đám sau lưng mình thì e rằng sẽ tức đến hộc máu mất. Cậu ta tốn bao công sức để giúp Lâm Miêu giữ thể diện, ai ngờ chính cậu lại ăn cây táo rào cây sung.
Hẳn là Lan Thâm đã đặt món sẵn, vừa ngồi chưa bao lâu đã có món ăn được bê lên liên tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!