Chương 36: Thiệt thòi rồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Miêu để mặc anh tựa vào mình.

Có lẽ vì bản thân đã trải qua đủ mọi cung bậc bối rối và kinh ngạc, nên khi nói ra bí mật kia, trong lòng cậu lại thấy rất bình thản, chẳng có lấy chút căng thẳng hay sợ hãi nào mà bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng vậy.

"Anh ổn không?" Lâm Miêu hỏi, Lan Thâm vẫn chưa thoát khỏi xấu hổ, không chịu lên tiếng.

Lâm Miêu rộng lượng gật đầu: "Không sao đâu, ai mà chẳng có bí mật riêng. Em biết chuyện của anh, giờ anh cũng biết chuyện của em, coi như mình huề."

Lan Thâm bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, nét mặt gần như có thể gọi là hung dữ: "Cái anh để ý là chuyện này chắc?"

Ánh mắt Lan Thâm nhìn Lâm Miêu đầy ai oán, bên trong như có ngọn lửa cháy bỏng mà cậu không thể nào hiểu nổi.

Anh nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói: "Vậy ra em đã biết từ lâu, thế mà vẫn luôn ngồi nhìn anh làm trò cười đúng không?"

Lâm Miêu đã biết anh thầm thích cậu từ lâu, vậy mà còn giả vờ như không có việc gì.

Lan Thâm nghiến chặt răng, cảm thấy mình chẳng khác nào một con công đang xoè đuôi, lượn lờ khoe khoang khắp nơi mà không hề hay biết bộ lông đuôi phía sau đã rụng sạch rồi... .

"Không có đâu!" Cùng lắm thì chỉ là thi thoảng lén cười mấy tiếng trong lòng thôi.

Khoé mắt Lâm Miêu hơi rủ xuống, đôi mắt cún con trông cực kì vô tội.

Lan Thâm vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu, hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Liều lượng thuốc mê được tính toán rất chuẩn, chỉ vài phút sau Lan Thâm đã không còn thấy choáng váng nữa.

Anh vươn tay ra, giả bộ như muốn đứng dậy.

Lâm Miêu lập tức đưa tay đỡ anh, nào ngờ Lan Thâm không nhúc nhích, ngược lại còn dùng sức kéo cậu ngã xuống.

Lâm Miêu loạng choạng, chưa kịp đứng vững đã bị Lan Thâm giữ chặt trên đùi mình.

Cậu có cảm giác như đang ngồi trên một tấm sắt nung đỏ, hơi nóng dưới đùi khiến toàn thân khó mà chịu nổi.

"Đừng, để em đứng dậy đi." Lâm Miêu lúng túng cựa quậy.

"Đừng nhúc nhích." Lan Thâm ghì chặt một tay đè cậu lại, tay kia đỡ sau lưng cậu, ép Lâm Miêu đối mặt với mình.

Mặt Lâm Miêu đỏ bừng cả lên, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Lan Thâm, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Hàng mi cụp xuống khẽ khàng run rẩy, khiến người ta muốn bắt nạt.

Lan Thâm nuốt nước bọt, cố kìm nén ý nghĩ trong lòng.

"Nói vậy thì, em đã biết từ lâu vậy rồi... không phải là anh thiệt thòi rồi à?"

Lan Thâm nhìn Lâm Miêu, khoé môi như cong lên như cười như không.

Cùng lắm là mất mặt thôi mà.

Chỉ cần bản thân không biết xấu hổ, thì sẽ chẳng xấu hổ nữa.

Lan Thâm khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhất quyết phải đòi lại chút gì đó từ Lâm Miêu: "Anh đã thầm thích em bao nhiêu năm, sau đó còn chủ động như vậy, ngày nào cũng dính lấy em đòi ôm đòi hôn, thế mà em lại thà đi hôn mấy con mèo con khác còn hơn nhìn anh một cái."

Giọng anh dịu xuống, nghe như có chút tủi thân, nhưng thân thể lại hoàn toàn trái ngược với lời nói, bàn tay giữ chặt không chút thả lỏng, cả người như mang theo móng vuốt mà bám chặt lấy Lâm Miêu.

Vừa nguy hiểm lại mê hoặc, khiến Lâm Miêu không thở nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!