"Giúp đàn em à?" Lan Thâm cất lời mang theo hàm ý.
Tutu lễ phép chào hỏi anh.
Lâm Miêu ôm bịch thức ăn cho mèo lúng ta lúng túng, ánh mắt Lan Thâm nhìn cậu không gợn sóng.
Thế này ngược lại càng khiến Lâm Miêu Thấy chột dạ.
Xét về tâm cơ, cậu làm sao sánh được với Lan Thâm, anh luôn biết cách nắm bắt mọi cơ hội để chiếm hời từ cậu.
Khóe miệng Lâm Miêu mím chặt, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lan Thâm, nếu trên đầu cậu có đôi tai thì chắc nó đã dựng đứng lên rồi.
Dù hơi ngốc nghếch, nhưng cậu vẫn cảm nhận được bầu không khí có gì đó sai sai.
Lan Thâm không biểu hiện ra ngoài, nhưng quanh người anh như đang tỏa ra hơi thở của sự bất mãn chua lòm.
"Anh Lâm Miêu, chúng ta cùng bê nha.
"Cô nhóc vẫn lo cậu không bê nổi, ngại không dám đứng nhìn mà không làm gì, bèn chủ động đưa tay ra giúp. Lâm Miêu nghiêng người tránh sang một bên theo bản năng, sợ bị Lan Thâm nắm thóp rồi mượn cớ trêu chọc. Ngay sau đó mới phản ứng lại, cậu ấp úng giải thích:"Không sao, không sao, không cần đâu..."
Cậu chớp mắt, liếc sang Lan Thâm: "Anh ấy, anh Lan Thâm giúp là được rồi."
Lan Thâm cười như không cười nhìn cậu: "Anh giúp à?"
Lâm Miêu cắn răng, cố gắng dời đi sự chú ý của anh: "Đúng......"
Giọng cậu dần nhỏ lại, tiến sát hơn về phía Lan Thâm, giọng điệu chột dạ nên mềm nhẹ, nghe như đang làm nũng: "Coi như giúp em đi, em thật sự không bê nổi."
Nghe câu này, mọi toan tính trong đầu Lan Thâm lập tức bị vứt lên chín tầng mây.
"Được rồi, đưa anh.
"Anh đưa tay đỡ lấy bịch thức ăn cho mèo, nhẹ nhàng quăng lên vai, bao đồ 10kg trong tay anh trông nhẹ bẫng như một chiếc áo khoác. Hai tay Lan Thâm đỡ lấy túi thức ăn:"Đi thôi, ký túc xá của đàn em ở đâu?"
Vừa quay đầu lại, anh bắt gặp ánh mắt cong cong của Lâm Miêu.
Lan Thâm lộ ra vẻ nghi hoặc. Nhưng Lâm Miêu nhanh chóng tém lại, nghiêm túc dẫn đường cho Lan Thâm.
Lan Thâm không nhận ra, rõ ràng phong thái của anh rất đường hoàng, thế nhưng trên vai lại vác một cái bao tải, tạo nên sự tương phản rõ ràng khiến người khác không nhịn được cười.
Nếu là người khác vác, hẳn sẽ trông quê mùa chật vật. Nhưng Lan Thâm lại toát ra phong thái ung dung, cứ như trên vai chỉ là một chiếc áo khoác, dáng đứng thẳng tắp như người mẫu trên sàn diễn.
Trong mắt Lâm Miêu, anh vẫn cứ quyến rũ như thường.
Lâm Miêu vừa chỉ đường vừa thả hồn bay xa, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua người Lan Thâm, rồi lập tức giấu đầu lòi đuôi mà rụt lại.
Lan Thâm dường như lúc nào cũng khỏe mạnh hơn người.
Trong đầu Lâm Miêu tự động phát lại hình ảnh thắt eo thon săn chắc của Lan Thâm mà cậu vô tình nhìn thấy trước đó.
Người chơi bóng rổ chắc chắn rất khỏe, ngay cả đường cong cơ bắp cũng sắc nét đến hoàn hảo.
10kg thức ăn cho mèo chắc chắn không thành vấn đề... Vậy mình nặng bao nhiêu nhỉ? Hình như chưa từng thấy Lan Thâm bế ai bao giờ cả.
Chắc hẳn anh có thể bế mình lên nhỉ......
Lâm Miêu đột nhiên nhận ra bản thân đang nghĩ gì, bị chính mình làm cho ngượng đỏ mặt, vội vàng ép mình phải dừng suy nghĩ.
Cậu siết chặt ngón tay mình, nhưng vành tai vẫn không ngừng đỏ lên, nóng bừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!