Dưới ánh nhìn như cười như không của Lan Thâm, Lâm Miêu cắn răng mở miệng: "Em ngủ ở đâu ạ?"
Lan Thâm nhìn cậu một lúc, bật cười: "Em muốn ngủ đâu cũng được.
"Anh dẫn Lâm Miêu lên tầng hai. Không gian nhỏ nhắn nhưng được sắp xếp hợp lý, đủ để đặt hai phòng ngủ mà không hề có cảm giác chật chội. Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Lan Thâm có vẻ thích đùa dai, nhưng không ngờ chuyện này lại rất đứng đắn, biết chừng biết mực. Với tính cách của anh, lấy cớ mấy câu như"Không đặt được homestay", "Chỉ còn một phòng, ráng chịu vậy
"cũng chẳng có gì lạ. Dù sao thì... dù sao thì cậu cũng không hẳn là không đồng ý, chỉ là... hơi nhanh quá. Mấy chuyện này, phải là người yêu mới làm được chứ... Có lẽ phản ứng của cậu quá rõ ràng, tâm tư viết hết lên mặt, Lan Thâm hỏi một câu mang thâm ý:"Sao lại hỏi vậy?"
Lâm Miêu bặm môi, vội vã chữa cháy: "Chỉ là... chỉ là em không biết anh muốn ngủ bên nào thôi."
"Anh sao cũng được, em chọn trước đi."
Nghe vậy, Lâm Miêu lập tức chọn đại một phòng, chui vào nằm xuống ngủ ngay.
Cậu sợ chỉ cần Lan Thâm hỏi thêm vài câu là mình sẽ lộ tẩy mất.
Trong lòng Lâm Miêu lặng lẽ cộng thêm hai điểm đáng tin cho Lan Thâm, nhưng không ngờ rằng, thực ra anh rất muốn dụ cậu chung giường. Cơ hội tốt như thế này mà!
Chỉ là, anh vẫn chưa rõ tại sao mình lại biến thành mèo, nếu buổi tối ngủ chung với Lâm Miêu mà sáng ra lại hóa mèo, chắc chắn sẽ dọa cậu sợ chết khiếp.
Thế nên đành phải đặt hai phòng, xem như vô tình lại tránh được rắc rối.
Trời sáng, hai người ra quảng trường xem cảnh tượng bầy mèo ăn uống.
Chuông vừa vang lên, lũ mèo đói túa ra như ong vỡ tổ.
Trên đảo có dán đầy biển báo "Vui lòng không tự ý cho mèo ăn", một phần để tránh du khách tiếp xúc quá gần rồi bị cào, hoặc cho mèo ăn những thứ không phù hợp; phần khác là để bảo vệ lũ mèo, phòng ngừa kẻ xấu bỏ độc.
Nếu muốn cho mèo ăn, có thể tham gia bữa ăn của mèo, làm tì. nh nguyện viên, theo hướng dẫn của nhân viên mà cho mèo ăn đúng cách.
Lâm Miêu hỏi thăm rồi quay video lại, cảm thấy cách làm này rất tốt.
Trong trường cũng có nhiều bạn có lòng yêu thương động vật, nhưng không biết cách cho mèo ăn sao cho đúng. Cậu từng thấy có người cho mèo ăn cơm thừa, xương cá, xúc xích, không tốt cho sức khỏe của chúng, còn khiến chúng kén ăn, bỏ cả thức ăn dành riêng cho mèo.
Lâm Miêu hăng hái quay phim chụp ảnh, Lan Thâm thì lẳng lặng đi theo, kiên nhẫn xách đồ giúp cậu.
Ánh mắt anh nhìn Lâm Miêu vô thức trở nên dịu dàng.
Mỗi khi làm chuyện liên quan đến mèo, có lẽ bản thân Lâm Miêu cũng không nhận ra, cậu giống như một mặt trời nhỏ, vui đến mức đôi mắt sáng bừng cả lên.
Vui vẻ, nhẹ nhàng, an yên, những cảm giác này lan tỏa xung quanh cậu, lặng lẽ tác động đến những người xung quanh.
Cũng giống như lần đầu tiên anh gặp Lâm Miêu, cậu cũng đã mang lại cảm giác bình yên như thế này.
"Anh nhìn người ta đi, người ta đi theo bao lâu mà chẳng than thở câu nào, sao bảo anh xách túi một chút mà đã càu nhàu rồi?
"Giọng nói tức giận của một cô gái truyền tới. Cô nàng chu môi nhìn bạn trai mình, rồi lại nhìn Lan Thâm, tức đến nỗi hít sâu một hơi. Lúc trước mắt cô bị mờ à? Đúng là người so với người thì tức chết, đồ so với đồ thì muốn vứt quách đi. Bạn trai cô có chút tủi thân, liếc sang Lan Thâm cao ráo, điềm tĩnh, đẹp trai, vừa không phục vừa ghen tị chắn tầm mắt bạn gái:"Em nhìn cả buổi chiều rồi đó, đói chết anh rồi, mình đi ăn trước được không?
"Cô gái trừng mắt nhìn anh ta, nhưng cuối cùng cũng giữ chút thể diện, không nói gì nữa, hai người giằng co một lúc rồi rời đi. Lâm Miêu nghe được đoạn đối thoại, lúc này mới giật mình phản ứng lại:"Xin lỗi xin lỗi, có lẽ hơi chán nhỉ? Hay là chúng ta cũng đi ăn đi."
Lan Thâm xoa xoa đầu cậu, chân thành nói: "Không chán.
"Không ngờ anh lại xoa đầu mình giữa chốn đông người, vành tai Lâm Miêu hơi đỏ lên, nhưng cũng không tránh né, chỉ lúng túng nói quay phim đủ rồi, thế là hai người tìm một quán ăn trên đảo, gọi một bữa tiệc cá đặc sản. Buổi tối, Lâm Miêu bị Lan Thâm ấn lên giường ép đi ngủ sớm. Vừa mới tắm xong, cậu không tình nguyện lăn lộn trên giường, đến mức tóc cũng dựng lên một chỏm. Môi cậu hơi bĩu ra, gương mặt vốn đã mềm mại càng thêm phần bầu bĩnh:"Khó lắm mới được đi chơi một lần, em vui quá, không ngủ được.
"Cậu mặc đồ ngủ nhạt màu, chất liệu mềm mại, vì lăn qua lăn lại mà vạt áo vén lên một chút, lộ ra vòng eo trắng trẻo. Nhưng Lâm Miêu không hề nhận ra. Nằm trên tấm ga giường trắng tinh, bỗng chốc khó mà phân biệt thứ nào trắng hơn. Lan Thâm nuốt nước miếng, ép bản thân rời mắt đi. Anh nhìn chằm chằm vào không khí, lạnh nhạt nói:"Mai phải dậy sớm xem mặt trời mọc."
Lâm Miêu không tình nguyện ò một tiếng, chậm rãi chui vào chăn: "Vậy chúc ngủ ngon, ra ngoài nhớ tắt đèn giúp em nhé."
Đôi mắt tròn xoe của cậu lộ ra khỏi chăn, giọng nói mềm mại, dưới ánh sáng mờ nhạt trông có vẻ rất dễ bắt nạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!