Chương 29: Thú hai chân chưa hiểu sự đời

Lan Thâm mỉm cười mà không nói gì.

Lâm Miêu mím môi nhìn anh, không cho phép anh tùy tiện lảng tránh.

Lan Thâm vô cùng giỏi trò nước ấm nấu ếch, thể hiện phong thái lịch thiệp nhưng không vượt giới hạn: "Trước đây anh đã hẹn với em chuyện ở ghép rồi, em sẽ không đổi ý đó chứ?"

"Đâu có đâu..."

"Vậy nên lúc có thời gian thì anh đi xem nhà thôi."

Lâm Miêu cắn răng: "Thế anh thuê chung với em, còn người anh thích thì sao...?"

Lan Thâm nhìn cậu, ánh mắt đầy ý cười, dịu dàng đến mức có thể dìm chết người ta trong đó: "Ý của anh, em vẫn chưa hiểu hay sao?"

Mặt Lâm Miêu đỏ bừng, hơi giận dỗi:

"Không hiểu! Dù sao thì anh cũng chưa nói, em sẽ không biết đâu."

Đúng là điển hình của kiểu đà điểu vùi đầu trong cát*.

Lan Thâm thấy thế, giả vờ suy tư một lát rồi nói: "Là lỗi của anh, vậy để hôm khác anh tìm cơ hội nói rõ với em.

"Anh cũng không sốt ruột. Một câu"Anh thích em

"không nên là tiếng còi xung trận vội vã, mà phải là khúc khải hoàn khi hai người tình sâu ý đậm, nước chảy thành sông. Tình cảm càng sâu đậm thì càng nên trân trọng. Đối với Lâm Miêu, anh thà đi từng bước vững chắc, rồi lại vững chắc hơn chút nữa. Lâm Miêu khẽ hừ một tiếng, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:"Tùy anh thôi."

Ngay sau đó cậu chợt nhớ ra chuyện gì đó, giọng bỗng trở nên có khí thế hơn: 

"Còn nữa, tấm ảnh anh đăng lên vòng bạn bè là sao đấy? Chụp xấu vậy mà cũng đăng!"

Lan Thâm nói như cây ngay không sợ chết đứng: "Anh chỉ muốn lưu lại kỷ niệm thôi, ai bảo em không chịu chụp ảnh chung với anh, anh còn cách nào khác đâu?

"Lâm Miêu không cãi lại được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt chẳng có chút uy hiếp nào. Lan Thâm cười cười, vội giơ tay che miệng, làm bộ nghiêm túc:"Anh sai rồi, về anh sẽ xóa ngay, nhưng mà..."

"Nếu em không thích, vậy chúng ta đi chơi lần nữa, chụp lại tấm khác bù cho anh nhé?" Lan Thâm chớp mắt, "Coi như bồi thường cho anh."

Lâm Miêu còn chưa kịp mở miệng, Lan Thâm đã đưa ra điều kiện mà cậu không thể từ chối: "Anh tìm hiểu rồi, gần đây có một hòn đảo mèo, trên đảo có rất nhiều mèo thân thiện, phong cảnh cũng đẹp. Mình có thể đặt một homestay, tiện thể ngắm bình minh.

"Lâm Miêu dao động. Lan Thâm tiếp tục châm thêm lửa:"Mèo trên đó rất quấn người đấy."

Lâm Miêu giấu không nổi sự hào hứng, lập tức đầu hàng: "Được thôi, thứ bảy xuất phát nhé?"

"Được, không cần đi sớm đâu, cứ ngủ nghỉ thoải mái, anh sẽ lái xe đến đón em.

"Lâm Miêu gật đầu đồng ý. Tuy đã nói vậy, nhưng sáng thứ Bảy cậu lại dậy rất sớm, tim đập nhanh một cách khó hiểu, chẳng thể nào ngủ nướng được. Cậu dứt khoát bật dậy thu dọn đồ đạc. Vì sẽ ở lại qua đêm nên hành lý đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua. Giờ đứng trước tủ quần áo, Lâm Miêu bắt đầu đau đầu không biết mặc gì. Trong ký túc xá, hai cậu bạn còn lại đều là"sâu lười

", bình thường chưa chín mười giờ thì chẳng ai thèm mở mắt. Lâm Miêu mở tủ thật nhẹ nhàng để tìm quần áo, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của họ. Thử hết bộ này đến bộ khác mà vẫn chưa ưng ý, đến khi sắp chín giờ, cậu vò đầu đầy khổ sở, đành tạm đi đánh răng rửa mặt, ăn vội miếng bánh mì, rồi lại tiếp tục ngồi trước tủ mà rầu rĩ."Ui... Làm sao thế? Cứ lục đục mãi vậy?

"Đinh Nhất Chu miễn cưỡng ngồi dậy, lẩm bẩm. Lâm Miêu hạ giọng:"Em làm ồn đến hai anh à?"

"Không, anh dậy rồi.

"Lữ Văn Long cũng trả lời. Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm."Sao hôm nay dậy sớm thế?" Nói xong thì Đinh Nhất Chu liếc mắt nhìn hành lý cạnh chân cậu, tự nói tự trả lời: "À đúng rồi, hôm nay em đi qua đêm với mập mờ ấy mà."

"Đừng nói linh tinh..."

Đinh Nhất Chu dụi dụi mặt: "Mau thay đồ đi ra ngoài đi, anh còn phải viết luận văn, nhìn em hí hửng thế này làm anh phiền lòng lắm

"Lâm Miêu lộ vẻ khó xử. Đinh Nhất Chu ngờ vực, liếc sang đống quần áo bày bừa trên giường và ghế của cậu, kinh ngạc:"Đừng nói là em không biết mặc gì nhé?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!