Chương 23: Vợ à, ban ngày em lạnh lùng quá đi

"Anh thực sự đã có người mình thích rồi."

Lâm Miêu nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm giống bé mèo cam của Lan Thâm, tim như ngừng đập, môi mím chặt, không biết phải thế nào cho phải: "Chúc mừng anh nhé, vậy... vậy anh... anh đã thoát kiếp FA chưa?"

"Anh đang cố gắng đó.

"Lan Thâm nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như nước. Lâm Miêu ngước nhìn ánh mắt đó, đầu ngón tay như tê dại. Tựa như có một năng lượng nào đó ép buộc cậu phải hỏi cho ra nhẽ, Lâm Miêu hít sâu vài lần, nhưng khi mở miệng, lời nói vẫn có chút gấp gáp."Người mà anh thích... là ai vậy ạ?"

"Người ấy à," Lan Thâm ngừng lại một chút, "Trong lòng anh, tất nhiên đó là người tốt nhất."

"Dịu dàng, tốt bụng, dễ gần, lại rất giàu tình cảm, thích chăm sóc động vật nhỏ.

"Lâm Miêu bấm chặt đầu ngón tay mình. Chuyên ngành thú y, cơ bản đều phù hợp."Thoạt nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng thực ra chỉ là hướng nội thôi, lại còn có những thói quen nhỏ rất dễ thương."

Lâm Miêu cố gắng hồi tưởng đến nam sinh cùng thực tập, đúng là ít nói, trông khá lạnh lùng.

"Ừm... nói chung là, trước đây anh đã lén để ý đến người ấy rồi."

Lâm Miêu khẽ "ồ

"một tiếng, không hỏi thêm gì. Lan Thâm không thấy được những biểu cảm trong dự đoán trên gương mặt Lâm Miêu, ngượng ngùng, xúc động, hay tức giận, tất cả đều không có. Chỉ có mái tóc lòa xòa trước trán che đi đôi mắt cậu, tựa như có chút buồn bã. Lan Thâm cũng không vội, đứng chắn trước mặt, không để Lâm Miêu rời đi."Hay em thử đoán xem là ai?"

"Tại sao phải đoán, em không muốn đoán." Lâm Miêu lập tức trả lời ngay, như thể đang dỗi.

"Đoán thử đi mà, anh đã gợi ý nhiều vậy rồi.

"Giọng Lan Thâm tuy dịu dàng, nhưng động tác thì vô cùng dứt khoát. Anh bước lên nửa bước, hai tay đặt lên vai Lâm Miêu, nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn thấy rõ mọi tâm tư nhỏ bé của cậu. Lâm Miêu hơi giãy ra một chút, phát hiện không thể thoát ra được, mím môi rồi nói:"Là Chương Viễn ạ?"

"Chương Viễn? Liên quan gì đến cậu ta."

Câu phản bác theo phản xạ của Lan Thâm khiến Lâm Miêu thở phào, cậu bĩu môi: "Quen lâu rồi, lạnh lùng, chăm sóc động vật, đều đúng mà."

Lan Thâm dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải, cậu ta có bạn gái rồi."

Lâm Miêu há miệng, trên mặt đầy vẻ lúng túng.

"Thì ra em bàn tán sau lưng người ta như vậy, được thôi, anh sẽ nói lại cho cậu ấy biết." Lan Thâm cố ý trêu.

"Đừng." Lâm Miêu vội đưa tay lên cản, mặt hơi đỏ: "Em nghĩ linh tinh thôi mà."

"Vậy em bình, tĩnh, mà ngẫm lại, xem rốt cuộc là ai." Lan Thâm nhấn mạnh từng từ.

Trong lòng Lâm Miêu có một đáp án, nhưng cậu không dám nói.

Bước thêm một bước, không biết là thiên đường hay địa ngục.

Lâm Miêu xoắn xuýt ngón tay, nghĩ mãi, cuối cùng nuốt hai chữ vừa lên đến cổ họng xuống.

Lan Thâm nhìn cậu hồi lâu, trong đôi mắt không thể giấu nổi những cảm xúc hoàn toàn khác biệt với tình bạn bình thường.

Nhìn thêm chút nữa, Lan Thâm chợt bật cười. 

Tiếng cười tuy không lớn, nhưng trong không gian trống trải dưới ký túc xá, Lâm Miêu đứng rất gần, vẫn nghe thấy rõ ràng từng âm rung từ lồng ngực truyền đến.

Màng tai cậu cũng rung lên theo, tim đập loạn nhịp.

"Sao em lại ngốc vậy chứ......

"Lan Thâm nhẹ giọng thở dài, mấy chữ cuối nhẹ bẫng, tựa như lời thì thầm bên tai tình nhân. Anh giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm của Lâm Miêu, rồi tiện thể lướt đến sau gáy cậu. Đầu ngón tay chạm qua gáy, để lại một cơn tê dại, Lan Thâm như nựng một chú mèo nhỏ, khẽ nhéo gáy Lâm Miêu. Hành động hoàn toàn vượt qua ranh giới tình bạn. Rõ ràng chỉ cần giơ tay là có thể gạt anh ra, nhưng Lâm Miêu vẫn đứng đó, như thể quên mất cách cử động. ——"Áaa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!