Chương 16: Bắt mèo

Lưu Linh tự giác làm chuyện tốt thúc đẩy nhân duyên, vừa ngâm nga một giai điệu vừa mở cửa ký túc xá.

"Hôm nay là một ngày tốt lành —— đậu má!"

Lưu Linh thấy Lan Thâm nhổm dậy từ bàn học thì hoảng hồn thét lên một tiếng.

"Không phải ông đang bận à? Sao lại ở ký túc? Tôi còn tưởng ai chứ, làm sợ chết đi được."

Lan Thâm cau mày, có chút phiền muộn vì bị đánh thức: "Ai nói là tôi bận?"

"Lâm Miêu đó."

Lan Thâm cứng đờ người, lúc mở miệng có hơi mất tự nhiên: "Em ấy á? Sao ông lại gặp?"

Lưu Linh thản nhiên nhún vai: "Ngay lúc nãy ở cổng ký túc đó, hôm nay tôi ra ngoài săn rich kid, ai ngờ săn được một thằng "cực phẩm" tốt mã giẻ cùi, may mà có Lâm Miêu mới thoát được."

"Đừng có dạy hư Lâm Miêu với mấy cái trò vớ vẩn của ông."

Lưu Linh thấy giọng điệu nghiêm túc của anh thì ngượng ngập nói: "Đương nhiên rồi, tui cũng có nói gì nhiều đâu."

Cậu ta sợ Lan Thâm lại mắng nữa, vội lảng sang chuyện khác: "Tôi nói tốt cho ông mấy câu đó, có điều......"

Lưu Linh nhìn Lan Thâm: "Rốt cuộc ông có thích người ta không thế? Sao dạo này lại chán rồi? Ông suốt ngày bận không để ý đến Lâm Miêu nên người ta mới lo lắng mà hỏi tới tôi đó."

Lan Thâm khẽ giãn chân mày, giọng điệu hiếm có mà mập mờ: "Đương nhiên là thích, chỉ là dạo này có chút việc......"

Khứu giác nhạy bén của Lưu Linh đã nhận ra chỗ không thích hợp: "Thật ư? Thế sao nãy ông lại ngủ trên bàn?"

"Làm tài liệu thực tập xong thì hơi đau đầu, nên nhoài người nghỉ một chút."

Lưu Linh nhìn anh từ trên xuống dưới, thở dài: "Được rồi, vậy cố lên nhá."

"Mà chuyện theo đuổi thế nào rồi, em nó biết ông thích ẻm chưa?

"Lan Thâm lắc đầu. Lưu Linh há hốc miệng:"Thế sao mà được! Thế có biết ông thích con trai chưa?"

"Chưa." Vẻ mặt Lan Thâm không tốt gì cho cam: "Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội."

"Dù gì cũng đâu thể tự dưng nói 'Này, anh thích con trai', giống quấy rối lắm."

Lưu Linh chặc lưỡi hồi lâu: "Hiếm có khi bây biết xấu hổ cơ đấy."

Thừa dịp Lan Thâm vẫn chưa kịp đánh mình, Lưu Linh xun xoe nói:

"Nhưng mà anh Lan à, cơ hội chỉ thoáng qua giây lát thôi! Trước kia hai người không có cơ hội tiếp xúc, bây giờ khó khăn lắm mới quen nhau, giờ ông cứ trì hoãn, tới lúc thực tập xong rồi tốt nghiệp, ông theo đuổi kiểu gì nữa?"

Lan Thâm giật mình, ngoài miệng vẫn nói: "Ông không phải lo."

"Dù sao cũng phải cho Lâm Miêu biết ông thích con trai đã, nếu không người ta làm gì ý thức được ông đang theo đuổi cơ chứ, nói không chừng còn giúp cô bé nào gửi thư tình cho ông được đó."

Lưu Linh đập tay: "Cứ vậy đi, để tôi giúp, khó có khi anh Lan vạn tuế nở hoa mà."

"Tôi thấy bạn chỉ muốn hít drama thôi.

"Lan Thâm vạch trần trong một nốt nhạc. Lưu Linh gãi gãi đầu, cười hề hề:"Tôi hỗ trợ bạn thôi mà."

Lan Thâm rốt cuộc cũng không từ chối. Trong lòng anh cũng cảm thấy thời gian cấp bách. 

Lâm Miêu giỏi nhất là sống trong vòng an toàn của mình, bài trừ tất cả những người khác bên ngoài, một khi điểm giao thoa giữa hai người đứt đoạn thì sẽ rất khó kết nối lại một lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!