- Này! Dậy! đến nơi rồi đó! Dậy!!!!!!!!!!!!!!!!_ Quân vừa lay vừa kêu nó dậy.
Thế mà nó thản nhiên hất tay Quân ra, chẹp chẹp kai miệng roy lại tiếp tục ngủ. Vân thừa bk tính của nhỏ bạn nên tay nhúng nước, bước đến và nhẹ nhàng vẩy lên mặt đang mơ ngủ của nó. Nó nhíu mặt mày, từ từ mở mắt thì thấy ngay hình ảnh nhỏ bạn đang đắc ý cười tươi nhìn nó khiến nó đâm nổi khùng:
- kon kia! Mày vừa làm cái j` đó hả?
- kêu mà dậy? _Vân tỉnh bơ đáp
- mày k thể kiu người khác dậy bằng cách nhẹ nhàng hơn được à?
- Uk! Tao kiu nhẹ nhàng được đấy. oiz sao?_con nhỏ vòng tay trước ngực_ đối với ai còn kiu nhẹ nhàng được chứ với con heo nhà nguoqi thì KHÔNG THỂ NÀO
- Ngươi…._ nó chưa kịp nói thì tiếng loa của cô chủ nhiệm vang lên
- ĐỀ NGHỊ CÁC EM RA KHỎI XE VÀ TẬP TRUNG DƯỚI CHÂN NÚI
Cả đám k ai bảo ai lập tức ngưng chiến, lục đục xuống xe đến điểm tập trung. Lúc tụi nó đến thì cả trường đã tập trung hết rồi, mỗi lớp thành một nhóm riêng. Cô chủ nhiệm đang huyên thuyên về nội dung và quy định của nhà trường về buổi dã ngoại.
…..
Buổi dã ngoại bắt đầu
Lúc đầu, ai cũng phấn chấn, hứng khởi, có nường còn máu đến nỗi mang giày 10 phân đi leo, mặc cho tụi nó có ngăn cản (khổ thân! Con nhà giàu chưa từng một lần leo núi) khoảng được 15, 20 phút sau, lớp nó bắt đầu có tiếng thở phì phò, có mấy đứa k ngừng than vãn
- Ôi cha! Soa mà mệt quá z trời?
- Hik! Sao càng đy càng thấy xa z? hồi nãy thấy đingr cũng gần lắm mà
- K nhìn hấy bến bờ luôn ấy
- Hik! Chắc đi lần đầu cũng như lần cuối quá. Tao xin chừa
- Ai da!!!!! sao mà nắng quá zầy nek? Bik trước m` đã k cho thêm mấy bộ kem dưỡng da, mấy bịch oshi vào oiz
- …
Còn nó bắt đầu thấy hơi chóng mặt! chết cha! Quên là nó bị chứng sợ độ cao. Bất giác nó quay xuống nhìn phía dưới, quang cảnh thật đẹp nhưng sao nó thấy mọi vật cứ xoay vòng như nhảy múa trướng mắt nó.
Quân đã để ý đến sắc mặt ngày càng tím tái của nó. Có chuyện j` với con nhỏ đó sao? Nhor bị bệnh hay đau yếu ở đâu ak? Quan đến gần nó, vẻ quan tâm
- Này! Cậu k sao đây chứ?
- Ak! Ukm. K sao
- Vẻ mặt như cơm thiu thế này mà k sao ak?
- Cậu nói cái gì cơm thiu?_nó quắc mắt_mặt tôi sao moh cậu nói cơm thiu? Với lại mặt tôi như thế nào đy chăng nữa hì cần cậu quan tâm ak?
- Ak ờ! Cãi nhau với tôi còn tốt chán, chắc k sao rồi
Cậu định bỏ đy nhưng chưa kịp quay lưng thì cả thân thể nó gần như đổ ập xuống ng` cậu. vội vàng đỡ nó, cậu lay
- Này! K sao đấy chứ?
- Ban ngày làm j` có sao _ Nó tuy mệt nhưng cái mồm vẫn gắng cãi với Quân
- Thế này mà còn già mồm đượcà? Mà…cậu bị sao thế? Mệt ak? _vẻ quan tâm
- Tôi…tôi bị làm sao thì liên quan j` đến cậu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!