Nó đã bị hắn dẫn dắt vào mê cung, không những không phản kháng mà ngươc lại còn phụ hắn. khi hắn dứt ra khỏi người nó, hắn nằm xuống, ôm nó vào lòng, vỗ nhè nhẹ cho nó ngủ. vì quá mệt mỏi nên giấc ngủ của nó chập chờn đủ để nó nghe thấy tiếng kêu của hắn trong đêm:
- Doãn Thanh! Đừng bỏ anh
- Doãn Thanh!
- Doãn Thanhhhhhhhhhhhhhhhh
Nước mắt nó lăn dài trên khóe mi. hắn…thì ra vẫn còn yêu cô gái ấy thiết tha. Một lần tình cờ nó đã biết được cô người yêu của hắn và chuyện tình của hai người. giờ hắn vẫn còn nhớ đến cô ấy. một kẻ chung tình. thật tốt cho cô Doãn Thanh ấy. đã làm một người đàn ông như thế này điên đảo vì mình. Nhưng! Nó phải làm sao đây? Trái tim nó đã trao cho hắn mất rồi. và cả đời con gai9s này nữa.
nó…phải làm sao đây hả ông trời????????????
Hắn đang xem nó như một trò đùa phải không? Hắn co xem nó là một cô gái không mà lại dám đùa giỡn tình cảm của nó như vậy? những ngày sau đây nó phải đối mặt với hắn sao đây?
___________-o0o0o-___________
Ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt làm nó giật mình tỉnh giấc. hắn ở bên cạnh vẫn còn ngủ say. Nó mệt mỏi lê bước chân vào nhà vệ sinh. Đáng nhẽ hôm nay nó được nghỉ học nhưng ở nhà nó lại càng buồn thêm nên nó quyết định đi học cho khỏi phải đụng mặt tên ấy nữa. nhìn mình trong gương, nó bât cười nhưng lại cảm thấy vị mặn chát ở đôi môi. Nó đang khóc sao? Hahaha! Một người không sợ trời, không ợ đất như nó giờ phải khóc lóc vì một tên con trai hay sao? Thật là nực cười, không thể nào chấp nhận được.
nhưng nó vẫn không ngăn được nước mắt đang thi nhau rơi. Khỉ thật. đã nói là không khóc mà sao nước mắt cứ rơi thế này? Không ngăn được nữa, nó òa khóc trong phòng tắm. ngồi bệt trên sàn, gục mặt xuống, nó khóc nức nở. khóc ối tình đầu tan vỡ của nó
Hắn tuy là đang ngủ nhưng tai vẫn đủ thính để nge được tiếng khóc của nó. Hắn vội mở cửa phòng, đến bên nó, hoảng hốt:
- em làm sao mà khóc vậy? đau ak
- không! chỉ là…_nó cố nín khóc để hắn không buồn_lâu lâu muốn giải phóng tuyến lệ một tí
- em gặp chuyện gì phải không. hay là đêm qua…anh làm em sợ
- không không!_nó quệt vội nước mắt_không sao đâu mà. Anh đi ra để em thay đồ
Nói rồi nó vộ đẩy hắn ra ngoài làm hắn không kịp nói tiếng gì đã bị đá văng ra. Nó đóng sầm cửa lại, dựa người vào cánh cửa. haizzzzzzzzzzzz! Khóc nhiêu đấy đủ rồi. h` phải lo đi học đã. Nó vệ sinh cá nhân, thay đồ và bước ra ngoài. Hắn và mẹ đang ngồi chuẩn bị dùng vữa sáng. Thấy nó, bà Tú kêu lên
- sao con lại ăn mặc thế này? Vân chưa hết kì nghỉ mà
- không sao đâu mẹ! con chỉ muốn nhanh chóng tới về trường học thôi. Con 12 rồi mà mẹ
- ukm! Nhưng con chỉ mới nghỉ có một hai ngày thôi mà…
- không sao đâu ạ. Nghỉ nhiều cũng chẳng làm gì. Thi xong hết rồi nghỉ thoải mái hơn mẹ ạ
- uk! Vậy cũng được. để lát thằng : Lâm chở con đi học nhé
`
- không cần đâu mẹ! ảnh chắc cũng bận. để con tự đi được rồi. con quen rồi mà mẹ
- vậy sao được. con cứ để thằng Lâm nó chở con. Bận đến mấy cũng không thể nào không thể chở vợ đi học được_quay sang hắn_chút nữa con chỏ vợ đi học đi
- vâng
Hắn lãnh đạm nói rồi ăn tiếp bữa sáng. Nó để ý thấy hắn chẳng nói gì với nó, chỉ nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. ra xe, hắn vẫn im lặng đi, nó lẽo đẽo theo sau. Một hồi. như không chịu đựng được, hắn mới lên tiếng:
- Sao hồi sáng lại khóc? Nói thật đi.. có phải là do tối qua…
- Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. không phải là không phải. anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa có được không? Anh với tôi đơn thuần chỉ là hợp đồng! sao cứ hay quan tâm thế nhỉ
- Cái gì mà là hợp đồng?_tên Ken cáu gắt_chẳng phải hôm qua đã…
- Haha! không ngờ anh là người nặn tình nghĩa như vậy đó. chúng ta đêm qua đơn giản chỉ là tình một đêm. TÌNH_MỘT_ĐÊM thôi anh hiểu không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!