Chương 14: (Vô Đề)

Tin…tin…có tiếng còi xe. Nó và hắn cùng nhìn ra ngoài. Mẹ hắn đã về. thấy nó và hắn cùng ngồi bên tivi thì mừng lắm, không để ý chung quanh, đi vào nhà với miệng cười tươi thiệt là tươi.

_Chào bác

_Chào mẹ

_Ukm.

Lâm về rồi đấy hả con. Mẹ nhìn mà chỉ muốn hai đứa kết hôn ngay đi thôi. Hay là…bây giờ kết hôn luôn đi nhé hai đứa

_Bác! _nó gãi đầu_chỉ còn hết ngày mai nữa mà bác

_Mẹ !!!!! sao mẹ cứ nôn nóng luôn vậy. mẹ cứ như vậy thì nhỡ cô ta tưởng mình có giá lắm ấy

_Vốn dĩ là zậy mà_nó đắc ý

_Haizzzzzz! Mẹ thật sự là muốn có đứa trò chuyện cùng mình chứ cha con nhà mi suốt ngày đi luôn, có ai bầu bạn với mẹ đâu

_Thôi mà bác.

Gấp rút như vậy đám cưới sẽ không hoàn hảo đâu ạ

_Đành vậy_bà Tú thở dài_hai con đói chưa? Đi ăn nhé

_vâng! Nãy h cái bụng con cứ réo ầm ĩ cả lên rồi ấy ạ_nó cười hì hì rồi nắm tay bà Tú đi ra ngoài xe

ba người vào chiếc xe đang chời sẵn ngoài sân.

Bà Tú ngồi ở trước để hai đứa tụi nó ngồi sau. Chưa đầy một phút, đã có tiếng cãi nhau chí chóe

_này! Xê ra cho tôi ngồi với chứ. Một mình cô chiếm hết cả ghế rồi đây nè

_ơ hay! Tôi ngồi như vầy là ít lắm rồi, có anh ngồi gần hết chỗ thì có

_Cô ngồi gần hết chỗ ngồi rồi tôi gồi ở đâu

_Anh ngồi ở đâu mặc kệ anh. hay là…. Anh xuống dưới ngồi đi_nó nhăn răng cười

_Cô…cô được lắm. tôi cho cô biết tay_nói rồi, hắn ủn nó qua một bên làm nó la oai oái

_A…anh ủn tôi vậy tôi ngã xuống chấn thương sọ khỉ rồi làm sao

_Haizzzzz! Ai biểu cô không chịu nhường chỗ cho tôi chi. Ăn cho lắm vào rồi ngồi hết chỗ

_Anh nói ai ăn lắm

_Nói cô ấy. ăn nhìu quá h` như heo đây nè

_Có anh là heo thì có. Xấu xí, vô duyên

_Cô mới là heo. Bo

-đì của tôi chuẩn không cần chỉnh thế này mà gọi là heo sao được

_Blah…blah…

Hai đứa cãi nhau chí chóe, bà Tú ngồi ở trên chỉ biết lắc đầu cười trừ. Nhưng như vậy cũng tốt. hai đứa cãi nhau như thé này mới dễ nảy sinh tình cảm hơn là đứa nào đứa nấy ngồi im thin thít. Bà rất hy vọng nó có thể sửa đổi bản tính của đứa con trai bướng bỉnh của bà.

Từ ngày Doãn Thanh ra đi, con bà chẳng ngày nào là không đau khổ, suốt ngày rượu chè hư hỏn, bà nhìn thấy mà đau xót lòng. Nếu con bé ấy xứng đáng với con trai của bà, nó đã chẳng đi theo người khác, bỏ lại con trai bà với nỗi đau khổ như thế này. Nó chẳng xứng để được con trai bà đau khổ như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!