Kỷ Hành thấy được một cỗ thân thể.
Thân thể của nữ nhân, mềm mại trắng ngần, vô cùng mịn nhẵn, nắm vào trong tay giống như là đang sờ một con rắn ấm áp. Nàng đưa lưng về phía hắn, một mảnh nhỏ cũng không treo, eo nàng bị hắn nắn bóp, nàng bất an vặn vẹo.
Kỷ Hành đè ở trên người nàng, ồ ồ thở gấp, hắn đẩy eo, đổi lấy là từng trận ngâm nga kiềm nén của nàng.
Nữ nhân đột nhiên quay đầu, hướng Kỷ Hành uyển chuyển mà cười, mị thái mọc lan tràn.
Trong lòng Kỷ Hành lại đột nhiên cả kinh. Bởi vì khuôn mặt kia không phải người khác, mà là Điền Thất. Kỷ Hành chỉ thấy trong não nổ vang một trận, giống như thiên lôi đang giáng ở khắp nơi, nhất thời toàn thân không thể nhúc nhích, tiếp theo đầu óc trống rỗng, mất đi ý thức.
Một lát sau, Kỷ Hành mơ màng tỉnh dậy, ánh vào mắt là ánh nến u ám xuyên thấu qua màn giường màu vàng, hắn đang mặc quần áo nằm nghiêng, đôi tay ôm lấy chăn mền, hai cái đùi sít sao khép lại, đè ép đệm chăn dưới người.
Hắn vừa động thân thể, thứ giữa hai đùi cách quần lót cùng chăn sinh ra ma sát nho nhỏ, vươn tay hướng chỗ ấy sờ, quả nhiên ướt một mảnh.
Trong phòng trôi nổi nhàn nhạt mùi long tiên hương (1), Kỷ Hành chuyển mình lại nằm thẳng xuống, giật giật chăn, mùi vốn được che dấu phía dưới chăn bay ra ngoài, bên trong màn giường nhất thời tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt, làm cho người ta nghe thấy nóng hết cả mặt.
(1) Long tiên hương: Là loại hương liệu cao cấp quý báu nhất, có mùi thơm còn hơn cả xạ hương. Vật này thể rắn, được ngư dân ven biển vớt lên, sau vì mùi thơm kỳ lạ mà tiến cống cho hoàng đế. Dịch mặt chữ thì "long tiên" có nghĩa là nước miếng rồng, có tên này là do lúc "long tiên hương" mới được phát hiện thì bị các nhà luyện đan thời xưa cho rằng thứ này là "nước miếng" do "rồng" ở trong biển khi ngủ chảy ra.
Nhưng thật ra "long tiên hương" là chất bài tiết của cá nhà táng, do khi cá nhà táng cắn nuốt các loại động vật lớn như mực hoặc bạch tuộc lại không thể tiêu hóa được chân răng hoặc các bộ phận cứng khác, nhữg thứ này tích ở trong ruột cá nhà táng, kích thích ruột của cá nhà táng phân bố ra một loại dịch có dạng như sáp nến bao bọc lại, từ đó hình thành "long tiên hương". "Long tiên hương" bị cá nhà táng nôn ra hoặc bài tiết theo phân ra ngoài. (Hình ảnh liên hệ google )
Kỷ Hành thấp giọng than thở.
Thân là Hoàng đế, làm mộng xuân thì cũng thôi, thế nhưng lại còn mộng một gã thái giám.
Kỷ Hành cảm thấy có chút khó mà chịu nổi. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt rồi lại hiển hiện ra cỗ thân thể mê người kia, trên thân thể đó nhưng lại là một khuôn mặt làm cho người ta khó chịu nổi.
Hắn chỉ đành mở to mắt, đôi tay nhẹ nhàng đè giữ huyệt thái dương.
Nhất định là bị chút thổ lộ lúc ban ngày kia của Điền Thất làm cho mê sảng, nên ban đêm không cẩn thận mơ thấy hắn. Kỷ Hành nghĩ, phải tìm cho chính mình một cái giải thích hợp lý, giấc mơ của con người vốn là kỳ lạ, không cần để ý làm chi.
Nhưng mà tuy rằng nghĩ như thế, trong lòng hắn vẫn như cũ có chút khó chịu.
Sáng sớm rời giường, đám nô tài trực ca sáng trong cung Càn Thanh muốn tới thỉnh an Hoàng thượng. Điền Thất mặt dày mày dạn kẹp ở chính giữa, liếc trộm đánh giá thần sắc của Hoàng thượng.
Có vẻ như là không quá tốt?
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Đang đánh giá, không nghĩ đến Hoàng thượng cũng đột nhiên nhìn về hướng nàng, ánh mắt kia giống như là con dao nhỏ vậy, tựa hồ muốn đem nàng cắt ra nhìn một cái.
Điền Thất cuống quít gục đầu xuống, nghĩ trong lòng hôm nay Hoàng thượng không được cao hứng, cần phải cẩn thận làm việc. Hôm qua tuy rằng nàng lừa dối qua chuyện, nhưng trong lòng Hoàng thượng chưa hẳn không sinh nghi, nàng cần tìm cơ hội bày tỏ sự trung tâm.
Sáng sớm này bình an vô sự. Kỷ Hành hạ triều rồi đến thỉnh an Thái hậu, sau đó theo lệ thường đi điện Dưỡng Tâm làm việc.
Chỉ là thấy được Điền Thất đứng ở một bên, thì nỗi lòng của hắn liền có chút ưu phiền, luôn không tự giác nhớ tới giấc mộng hoang đường tối hôm qua, nghĩ nghĩ, thế là đối với Điền Thất càng không có tốt sắc mặt, mà nhịn không được trợn mắt nhìn nàng.
Điền Thất: "…"
Nàng thực là không biết bản thân lại làm sai cái gì. Ở trong lòng tử tế làm một phen tự mình kiểm điểm, Điền Thất nghĩ tới một chuyện, nàng từ trong tay áo lấy ra một cái khăn được gấp chỉnh tề, hai tay dâng tới trước mặt Kỷ Hành, "Hoàng thượng, đây là khăn của ngài. Cảm tạ ân điển săn sóc của Hoàng thượng, cho nô tài mượn dùng tấm khăn này. Ngự dụng vật nô tài không dám giấu riêng, mà đã giặt sạch sẽ. May mà bây giờ là mùa hè, nên khô được thật nhanh."
Nàng vẫn còn nhớ được lần trước Hoàng thượng bởi vì một chiếc khăn mà đối với nàng khó chịu, lần này lại trừng nàng, có lẽ vẫn là bởi vì chiếc khăn.
Không nghĩ tới Hoàng thượng lại đem bút quăng, nguy hiểm nhìn nàng, "Trẫm là loại người nhỏ mọn kia sao, một cái khăn cũng không bỏ được thưởng cho người?"
Điền Thất cảm thấy vị Hoàng thượng hiện tại này cùng vị Hoàng thượng trước kia đại khái là không phải một người, nàng đành phải đem khăn thu lại, bồi cười nói, "Là nô tài hiểu sai thánh ý, nô tài ngu dốt, nô tài cảm ơn Hoàng thượng thưởng."
Thấy nàng lại làm ra trạng thái hèn mọn như thế, Kỷ Hành nhíu nhíu mày, cũng không lại cầm bút lên nữa, mà là đứng lên, quyết định đi ra ngoài đi đi.
Giờ phút này Thịnh An Hoài không ở đây, Điền Thất tự nhiên là đỉnh vị trí của ông ta, cùng theo bên cạnh Kỷ Hành hầu hạ. Đoàn người đi đi, không biết lúc nào đã đi qua cổng Trọng Hoa, thấy được bên trong có hai ba phi tử đang dẫn theo cung nữ đá xúc cúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!