Quách Chính Tường vừa dứt lời, ngoài cửa liền có người bưng một chén thuốc còn bốc hơi nóng đi vào.
Đồng tử Tống quý phi co rút lại, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nực cười, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười hoang đường.
Khóe miệng nàng run rẩy: "Cái thai bổn cung đang mang chính là cốt nhục của bệ hạ! Bệ hạ làm sao có thể nhẫn tâm bắt bổn cung phá bỏ đứa bé này!"
Quách Chính Tường bình tĩnh đứng đó: "Nương nương, đây là quyết định của bệ hạ, nô tài chỉ phụ trách truyền lời."
Hắn thầm cảm thán trong lòng.
Tống quý phi đã quá coi thường địa vị của Mạnh Khanh Nghi trong lòng Lăng Dực Trần.
Nhưng hắn đã theo Lăng Dực Trần từ nhỏ. Người khác không hiểu rõ chuyện giữa ngài và Mạnh Khanh Nghi, ngay cả Thái hậu cũng biết rất ít.
Nhưng Quách Chính Tường lại hiểu rõ trong lòng.
Tâm tư kia của Lăng Dực Trần dành cho Mạnh Khanh Nghi…từ rất lâu đã có rồi.
Tống quý phi không thể tin được kết quả này.
"Bổn cung muốn gặp Thái hậu!" nàng ta gầm lên.
Quách Chính Tường vẻ mặt lạnh nhạt:
"Nương nương, ngài cần gì phải làm bệ hạ và Thái hậu nương nương khó xử? Làm vậy chỉ khiến bệ hạ thêm phiền chán mà thôi."
Hắn không nói thêm lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy cung nhân phía sau.
Mấy cung nhân không một chút do dự, trực tiếp giữ chặt Tống quý phi.
Ma ma bưng thuốc trông có vẻ hiền lành, nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương: "Quý phi nương nương, đắc tội rồi. Nô tỳ cũng là phụng ý chỉ của bệ hạ thôi."
"Ngươi muốn làm gì?!" Tống quý phi trợn trừng hai mắt, độc ác nhìn chằm chằm ma ma.
Nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt nàng ta lặng lẽ tràn ra.
Nàng ta bị người ta giữ chặt hai tay, ấn quỳ xuống đất, căn bản không có chút khả năng phản kháng nào, giống hệt như cách nàng ta giá họa cho Mạnh Khanh Nghi ban nãy.
Nếu không có Lăng Dực Trần che chở, nàng cũng căn bản không có sức phản kháng.
Ma ma giữ chặt cằm nàng ta, mạnh mẽ bẻ miệng ra, muốn đem chén thuốc rót thẳng vào.
Sự việc hôm nay náo loạn thành cục diện như thế, nếu không phải do chính Lăng Dực Trần hạ lệnh, các cung nhân tuyệt đối không dám làm càn đến vậy.
Thuốc còn chưa kịp rót vào miệng, bỗng vang lên một giọng nói già nua vang vọng:
"Dừng tay!"
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại.
Quách Chính Tường thầm kêu không ổn!
Xoay người liền thấy Thái hậu hùng hổ bước vào.
Trong lòng hắn bất đắc dĩ, vẫn là chậm hơn một bước so với Thái hậu.
Chuyện này phiền toái rồi.
Hắn cắn răng, mạnh mẽ ra lệnh cho ma ma kia: "Rót thuốc cho Quý phi! Bệ hạ đã dặn, ai cũng không ngăn cản được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!