Chương 49: Cung yến

Sau khi nghe xong, Lăng Dực Trần lộ vẻ không kiên nhẫn, dường như có chút phiền chán hỏi lại: "Trẫm làm sao để lấy lại công đạo cho ngươi?"

"Thần thiếp đâu có tung tin đồn, chỉ là nói mấy câu với Tịnh phi nương nương, nàng ấy liền nổi giận. Phạt quỳ thần thiếp không để bụng, nhưng điều thần thiếp quan tâm là sự trong sạch của bản thân, mong bệ hạ làm chủ cho thần thiếp!"

Lăng Dực Trần khẽ thở dài: "Nếu Tịnh phi đã phạt quỳ ngươi, trẫm sẽ không dựa theo cung quy mà phạt ngươi trượng hình nữa. Từ ngày mai, ngươi hãy ở trong tẩm cung của mình mà quỳ một canh giờ, trẫm sẽ phái người đi canh chừng ngươi, cứ quỳ như vậy một tháng mới thôi."

Tô tiệp dư có chút hoài nghi lỗ tai mình. 

(Editor cũng hoài nghi mắt mình=))))

Lời này là có ý gì? 

Hắn rốt cuộc có nghe lọt tai lời giải thích của mình không?

"Bệ hạ, thần thiếp không có!"

Tô tiệp dư đứng dậy, gấp gáp nhìn Lăng Dực Trần. 

Lúc này nàng ta đã quên cả nỗi đau ở đầu gối.

Lăng Dực Trần đứng dậy từ ghế thái sư, liếc nhìn người đang ngồi trên mặt đất: "Thời gian ngươi vào cung cũng không ngắn, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, trong lòng hẳn phải rõ. Nếu còn nói hươu nói vượn, sẽ lấy cung quy trượng hình xử trí."

(Xin phép lúc gọi "ngươi", lúc gọi "nàng" ạ, tại nhiều lúc để "nàng" tình cảm quá, còn nhiều lúc để "ngươi" lại thiếu tình cảm quá huhu, thông cảm cho editor nhaa)

Lời nói của hắn lạnh lẽo, thốt ra như một lưỡi dao sắc bén, xẹt qua toàn thân Tô tiệp dư. 

Không cho nàng cơ hội ngụy biện, hắn sải bước dài, chuẩn bị rời đi.

Vừa bước ra một bước, hắn lại bị Tô tiệp dư níu lấy quần áo: "Bệ hạ, thần thiếp thật sự không có nói qua những lời đó! Mong ngài minh xét!"

Hắn bị buộc dừng bước, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo choàng bị nàng nắm chặt, trong mắt mưa gió sắp kéo đến.

"Trẫm nếu đã chịu gặp ngươi, đó là đã sớm điều tra rõ việc này rồi."

"Buông ra," hắn lạnh giọng nói.

Tô tiệp dư lòng như tro nguội.

Điều tra rõ? 

Nàng có nói những lời đó đâu, sao mà điều tra rõ được? 

Chẳng lẽ Lăng Dực Trần còn có thể nghe thấy tiếng lòng của mình sao?

Nàng vô thần buông quần áo, lại lần nữa ngồi phịch xuống đất.

Lăng Dực Trần với vẻ mặt cực kỳ khó coi bước ra chính điện, dừng chân trước mặt Quách Chính Tường: "Kéo Tô tiệp dư xuống đi."

"Vâng."

Hắn trở lại tẩm điện, Mạnh Khanh Nghi vẫn chưa ngủ say. 

Hắn nhìn góc áo bị Tô tiệp dư túm nhăn nhúm, trong lòng thật sự chán ghét.

Mạnh Khanh Nghi nghe tiếng mở cửa, thò đầu ra: "Bệ hạ vừa rồi đi đâu vậy?"

Cởi áo ngoài xong, hắn mới trả lời: "Khanh Khanh không phải nói muốn trẫm bao che nàng sao?"

Vậy là đi gặp Tô tiệp dư sao? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!