Chương 46: “Bệ hạ đêm nay không ở lại sao?”

Quách Chính Tường nhìn thấy bóng dáng Mạnh Khanh Nghi từ xa. 

Hắn tươi cười tới đón: "Tịnh phi nương nương, sao người lại đến đây?"

Chân trước Thu Đường vừa mới đến thỉnh Lăng Dực Trần, không ngờ hắn lại không đi Ngọc Túy Cung. 

Chân sau Mạnh Khanh Nghi liền tự mình tới. 

Hai người này rốt cuộc sao vậy?

Mạnh Khanh Nghi đến gần rồi dừng bước, hỏi: "Bệ hạ có ở trong điện không?"

Sắc mặt Quách Chính Tường cứng lại, có chút khó xử mở miệng: "Lúc này bệ hạ đang nghị sự cùng Ninh đại nhân, e rằng tạm thời không thể gặp ngài."

Đang nghị sự ư?

Nàng nghiêng đầu nhìn Thu Đường đang đi bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi nàng. 

Thu Đường lắc đầu. 

Vừa nãy nàng đến, trong điện hẳn là chỉ có một mình Lăng Dực Trần.

Quách Chính Tường thấy cử chỉ nhỏ của hai chủ tớ, liền lập tức giải thích: "Nương nương, Thu Đường cô nương vừa đi khỏi, Ninh đại nhân liền tới ngay. Nô tài nghe nói hình như là chuyện khẩn cấp về vụ thiên tai tuyết ở Đồ Châu, bằng không nô tài đã vào bẩm báo cho người rồi."

Trong mắt Mạnh Khanh Nghi hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. 

Dù sao chuyện liên quan đến thiên tai, nàng đâu thể quấy rầy Lăng Dực Trần vào lúc này.

"Vậy bổn cung xin về trước. Chờ bệ hạ xử lý xong chính sự, lại phiền công công chuyển cáo bệ hạ việc ta đã đến."

Quách Chính Tường liên tục gật đầu: "Nương nương yên tâm, chờ Ninh đại nhân rời đi, nô tài lập tức vào thông báo."

Mạnh Khanh Nghi cảm ơn Quách Chính Tường rồi trở về Ngọc Túy Cung. 

Mãi cho đến khi nàng nằm trên giường, cũng không nghe thấy bên ngoài có bất cứ động tĩnh nào.

Lăng Dực Trần dường như sẽ không đến. 

Nàng cứ chờ đợi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.Mãi Cho Đến Gần Giờ Tý, Ninh Hoài Từ mới rời khỏi Tử Thần Điện.

Quách Chính Tường bước vào trong điện: "Bệ hạ, vừa nãy Tịnh phi nương nương đã đến."

Lăng Dực Trần dường như không hề bất ngờ. 

Hắn nhìn sắc trời, giờ này nàng hẳn đã ngủ rồi.

Tiếp đó, hắn lại nghe Quách Chính Tường nói: "Trong cung Tô tiệp dư cũng phái người đến, hỏi ngài đêm nay còn ghé qua không, vết thương của Tô tiệp dư vẫn chưa lành."

Lăng Dực Trần không trả lời, trực tiếp bước ra khỏi Tử Thần Điện.

Cuối cùng, hắn vẫn đến Ngọc Túy Cung.

Thu Đường nhìn thấy hắn, rõ ràng rất vui mừng, hành lễ xong vội vã nói: "Bệ hạ, nương nương hôm nay đã đợi ngài rất lâu, giờ mới vừa ngủ."

Lăng Dực Trần liếc xéo nàng ấy, vạch trần: "Không phải nói bị ác mộng không ngủ được sao?"

"… Nương nương cũng mới ngủ thôi ạ, vừa nãy vẫn luôn không dám ngủ đâu."

Thu Đường càng nói càng mất tự tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!