Chương 42: “..nô tỳ hầu hạ người tắm gội.”

"Hoàng đế hôm nay ở lại dùng bữa tối cùng ai gia đi." Thái hậu hơi có chút yếu ớt dò hỏi, "Hình như từ khi con vào Đông Cung, mẫu tử chúng ta không còn ngồi cùng nhau dùng cơm nữa rồi."

Ánh mắt bà nhìn Lăng Dực Trần dường như ẩn chứa kỳ vọng, trông như một người mẹ đáng thương.

Hắn vẫn gật đầu: "Được, vậy ta sẽ ở lại dùng bữa cùng mẫu hậu."

Nếu hôm nay không làm vừa lòng Thái hậu, e rằng trong khoảng thời gian sắp tới, bà sẽ không ngừng làm phiền hắn. Vừa hay, hắn cũng cần một cái cớ.

Thái hậu lộ vẻ nhẹ nhàng vui mừng, Duẫn Bội cô cô nhanh chóng chạy lại đỡ bà đứng dậy. Hai mẹ con cùng ngồi xuống bên bàn tròn đầy ắp thức ăn.

Nữ tử lạ mặt vừa đứng bên cạnh Thái hậu cũng theo đến, đứng ở một bên chia thức ăn cho Thái hậu, nhưng lại không hề dựa gần Lăng Dực Trần.

Thái độ của Thái hậu quả thực khác một trời một vực so với trước đây, tính tình cũng thu liễm đi không ít. 

Khi nói chuyện với Lăng Dực Trần, bà cũng chỉ nói những chuyện phiếm vặt vãnh.

Bà hôm nay như vậy, ngược lại khiến người ta sinh nghi.

Chẳng lẽ chỉ vì một trận bệnh mà tính cách cũng thay đổi? 

Lăng Dực Trần đương nhiên không tin, trong lòng hắn rõ ràng, Thái hậu đang toan tính chuyện khác. Trong điện hôm nay lại có thêm cung nữ lạ mặt, còn có thể toan tính điều gì đây?

Khi bữa tối gần xong, ngoài điện đột nhiên tuyết bắt đầu rơi.

Lúc tiểu thái giám thêm canh cho Lăng Dực Trần, vô ý chạm đổ chén sứ đặt cạnh bàn, chén sứ lăn lóc, non nửa bát canh đổ hết lên áo choàng của hắn. 

Sắc mặt hắn đột nhiên âm trầm xuống, rũ mắt nhìn thường phục màu xanh lơ thêu rồng bay của mình, đã bị nước canh thấm ướt một mảng, ẩm ướt lại dính nhớp.

Hắn không nói gì, cũng không nổi giận. Nhưng không khí trong điện lại đông cứng lại.

"Động tay động chân, ngươi có thể làm được việc gì!" Doãn Bội cô cô nhìn thấy, liền nhanh chóng đứng ra quát lớn tiểu thái giám đó.

Tiểu thái giám sợ hãi tột độ, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất thỉnh tội: "Bệ hạ, là nô tài vụng về, mong bệ hạ thứ tội!"

Duẫn Bội cô cô cầm khăn sạch đến bên Lăng Dực Trần: "Bệ hạ, nô tỳ giúp người lau trước nhé."

Lăng Dực Trần không để ý đến bà, giơ tay cầm lấy khăn, chậm rãi lau vết nước trên áo choàng.

Thái hậu thừa dịp Lăng Dực Trần chưa mở miệng, liền ra tay xử phạt tiểu thái giám trước: "Đi xuống lĩnh trượng, còn ở đây chướng mắt làm gì!"

"Dạ, nô tài đi ngay đây!" Tiểu thái giám như được đại xá, vội vã lui xuống, sợ chậm một giây Lăng Dực Trần sẽ thay đổi ý định.

Thái hậu lại chuyển sang vẻ mặt hòa ái: "Hoàng đế, đi tắm gội rồi đổi y phục trước đi. Giờ bên ngoài lại tuyết rơi, hôm nay cứ ngủ lại ở Vạn Phúc Cung một đêm cũng tốt."

"Được, vậy ta nghe lời mẫu hậu."

Lăng Dực Trần khẽ rũ mi, ngữ khí rất nhạt nhẽo, lộ ra vẻ tức giận nhàn nhạt. 

Hắn tùy tay ném khăn vào bên cạnh bàn, đứng dậy.

Duẫn Bội cô cô cùng một đám người đi theo phía sau hắn, một bên phân phó người chuẩn bị nước, một bên dẫn hắn vào thiên điện.

"Bệ hạ, xin người chờ một lát. Nô tỳ đã cho người đun nước, lập tức sẽ có người vào hầu hạ ngài thay y phục."

Lăng Dực Trần khẽ giơ tay, ra hiệu cho bà lui xuống.

Lúc này Quách Chính Tường mới theo đến.

Vừa nãy hắn còn đang chờ ngoài điện, lại bị hai tiểu thái giám hết kéo đông lại kéo tây, cố ý ngăn trở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!