Chương 4: Huyết tẩy hậu cung

Lăng Dực Trần nghe xong không đáp lời. 

Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi.

Nàng cố tình không nhìn hắn, chủ động nói: "Quý phi nương nương đang có thai, bệ hạ vẫn nên đi xem nàng trước đi."

Nói xong, nàng muốn rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, nàng không thể nào rút ra được.

Lăng Dực Trần cười như không cười, tay còn lại bỗng nhiên vòng ra sau ôm lấy eo nàng. Mạnh Khanh Nghi chưa kịp phản ứng đã ngã vào lòng hắn. Nàng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn.

"Bệ hạ…"

Hắn ôm chặt nàng trong lòng, hoàn toàn không cho Mạnh Khanh Nghi cơ hội thoát ra.

"Tống quý phi sợ sấm sét, chẳng lẽ Khanh Khanh lại không sợ sao?" Hắn rũ mắt, đôi con ngươi liễm diễm nhìn nàng.

Dù biết Mạnh Khanh Nghi đang giấu mình chuyện gì đó, nhưng nàng lạnh nhạt lâu như vậy, giờ lại thoáng chủ động một chút, hắn liền có chút không kiềm chế được mà muốn gần gũi nàng.

Sắc đỏ ửng trên vành tai Mạnh Khanh Nghi lan rộng. 

Nàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, muốn kéo dãn khoảng cách.

"Thần thiếp… không sợ." Giọng nàng lộ ra một tia quật cường. 

Chẳng lẽ nàng muốn tranh sủng với Tống quý phi?

Lăng Dực Trần nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi nàng. Nụ hôn này không kéo dài, chỉ như chuồn chuồn lướt nước. 

Mạnh Khanh Nghi lại bị nụ hôn bất ngờ này làm cho đầu óc ngây dại, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã dứt ra.

Giọng hắn khàn khàn: "Khanh Khanh, nói dối là phải bị trừng phạt."

"Thần thiếp không nói dối…" Nàng không muốn thừa nhận, rụt rè cãi lại một câu.

"Lại nói dối."

Một nụ hôn nữa lại hạ xuống. Lần này không còn là chuồn chuồn lướt nước, mà tựa như muốn công thành đoạt đất.

Mạnh Khanh Nghi căn bản không kịp tránh né, vòng eo mảnh mai rơi vào khuỷu tay hữu lực kia, rõ ràng cảm giác được hắn đang từng chút siết chặt, thân hình không một tiếng động áp sát vào.

Hàng mi nàng khẽ run rẩy, chỉ có thể bị buộc tiếp nhận hắn từng tấc từng tấc công phá thân thể đang cứng đờ của mình.Quách Chính Tường vẫn còn chờ nơi hành lang ngoài cửa điện, đợi Lăng Dực Trần đáp lời.

Hắn đã thông truyền một lúc.

Trong điện mãi không có động tĩnh, hắn đã biết được đáp án.

Quả nhiên, ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, trong điện đã truyền ra phân phó của Lăng Dực Trần: "Theo lời Tống quý phi mà nói, hôm nay mưa lớn, trẫm e là không qua được, để hôm khác sẽ đến."

Quách Chính Tường lập tức lĩnh mệnh: "Vâng, nô tài đi ngay."Trong tẩm điện.

Mạnh Khanh Nghi bị nụ hôn này làm cho hoảng loạn.

Nếu không phải Lăng Dực Trần còn đang khóa chặt eo nàng, chỉ e đôi chân nàng đã mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

"Trẫm đi tắm trước." Lòng bàn tay hắn khẽ vuốt qua cánh môi hơi sưng của nàng, lại hỏi: "Chỉ đi một lúc, nàng có sợ không?"

"Không… không sợ."

Mạnh Khanh Nghi bị hắn hôn đến tâm hoảng ý loạn, trong lòng có chút kinh sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!