Chương 3: “Trẫm sợ sấm sét, muốn tìm một người bầu bạn.”

Nàng cũng là người duy nhất trong hậu cung mà Mạnh Khanh Nghi từng thổ lộ tâm tư. Sở dĩ có thể thân cận với Dục chiêu nghi là bởi vì khi mới vào cung, Mạnh Khanh Nghi ngày đêm khóc lóc ở Ngọc Thúy Cung, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: thoát khỏi Lăng Dực Trần.

Dục chiêu nghi đến thăm nàng, lại theo nàng cùng nức nở: "Muội muội đừng khóc, đã vào hậu cung rồi thì đành chấp nhận số phận đi. Muội ít nhất còn có bệ hạ sủng ái. Tỷ tỷ đây cũng giống muội, vì gia tộc mà chẳng thể lấy được người mình thương, lại cũng không được bệ hạ yêu thích, chỉ có thể cam chịu vượt qua cả đời cô quạnh nơi hậu cung này. Nghĩ vậy, muội có lẽ sẽ dễ chịu hơn đôi chút chăng?"

Từ ngày đó, Dục chiêu nghi hễ rảnh rỗi lại thường xuyên đến thăm nàng. Mạnh Khanh Nghi cũng ngây thơ coi nàng là bạn tâm giao.

Thế nhưng nàng không thể nào ngờ được, "người thương" mà Dục chiêu nghi nhắc đến trong lời nói, lại chính là Bùi Tịch.

Nàng không biết Dục chiêu nghi cấu kết với Bùi Tịch từ khi nào. Lúc trước, khi chuẩn bị trốn thoát khỏi hoàng cung, nàng ôm ý định ngăn cản Bùi Tịch. Bởi bất kể khởi binh thành công hay không, bá tánh đều sẽ là những người phải chịu khổ nạn.

Bùi Tịch nói rằng hắn làm như vậy là vì nàng. 

Nàng đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nàng ngây ngốc cho rằng Dục chiêu nghi có thể hiểu được mình. 

Dục chiêu nghi cũng quả thật dốc hết sức đưa nàng ra khỏi cung.

Nhưng khi Mạnh Khanh Nghi rơi vào bẫy của Bùi Tịch, hắn nắm lấy cằm nàng, chính miệng nói: "Dục chiêu nghi cũng có vài phần bản lĩnh, vậy mà lại thật sự đưa nàng ra khỏi cung thành công."

Đoan Vương ở một bên cười lạnh phụ họa: "Nếu Lăng Dực Trần biết những phi tần bên cạnh hắn, kẻ này kẻ khác đều tơ tưởng đến ngươi, không biết hắn có cảm thấy mình quá thất bại hay không."

Mạnh Khanh Nghi sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc đến há hốc miệng. 

Nàng chợt nhớ ra, Dục chiêu nghi đã từng thất thần nhìn Bùi Tịch vài lần.

Thế nhưng, phải đến trước khi chết, nàng mới nhìn rõ.

"Sao lại không nói gì?"

Dục chiêu nghi liếc nhìn dáng vẻ thất thần của nàng, khẽ chọc vào cánh tay nàng.

Mạnh Khanh Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Lúc này mới không nhanh không chậm nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua. 

Nàng còn chưa nói lời nào.

Dục chiêu nghi bị ánh mắt nàng nhìn đến tận đáy lòng phát run. 

Đôi con ngươi trong vắt lạnh lẽo như gió đông buốt giá, tựa hồ còn ẩn chứa sự oán độc khó tả. 

Tim Dục chiêu nghi khẽ thắt lại. Sao cứ cảm thấy Mạnh Khanh Nghi không đúng lắm?

"Mấy ngày nay Khương di triều cống, dâng lên không ít trang sức phỉ thúy màu lam cực đẹp, bổn cung đã lựa chọn tỉ mỉ một ít, khi rảnh sẽ sai người đưa đến cung các muội." Giọng Hoàng hậu yếu ớt truyền đến tai mọi người.

Dứt lời, cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra. 

Tống quý phi khoan thai tới muộn. 

Thần sắc các phi tần trong điện vẫn tự nhiên, nàng cũng chẳng phải một lần hai lần như vậy. 

Mọi người đã sớm quen rồi.

Tống quý phi đỡ trâm cài ở vành tai, vừa định hành lễ thỉnh tội thì bị Hoàng hậu kịp thời ngăn lại:

"Muội muội đang mang thai thì không cần đa lễ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!