Chương 29: “..Là Tịnh phi nương nương đã kéo nàng ấy rơi xuống nước!”

Tống quý phi không thể cười nổi, trên mặt lộ rõ vẻ ác ý chói lọi. 

Hoàng hậu đây là vừa nói nàng tuổi lớn, lại nói nàng không được sủng ái sao? Mấy ngày nay, bao nhiêu thù hận dồn nén trong lòng, hôm nay nàng nhất định phải cho Mạnh Khanh Nghi một bài học!

Giờ đây, nàng ta chỉ có thể cố nuốt cục tức này xuống. 

Nụ cười của nàng ta đông cứng, nhưng cái vẻ hung hăng lấn át người khác trên người vẫn không hề tan biến: "Hoàng hậu nương nương dạy dỗ phải, là thần thiếp hẹp hòi, về sau nhất định sẽ quản giáo tốt người trong cung của mình."

Hoàng hậu lại nhìn về phía Thẩm Bảo Lâm, cũng quan tâm hỏi: "Vị trí của Thẩm bảo lâm quả thật quá hẻo lánh, chờ đến yến tiệc cung đình đêm Giao thừa năm nay, bổn cung sẽ thưa chuyện này với bệ hạ, xem có thể đổi cho muội một tẩm cung khác không."

Thẩm bảo lâm hành lễ tạ ơn: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương."

Trong điện cuối cùng cũng yên tĩnh được một lát. Những tiếng trò chuyện lác đác không ngừng.

Thẩm bảo lâm tự mình rót trà cho Mạnh Khanh Nghi, khẽ nói lời cảm ơn với nàng: "Tịnh phi nương nương, vừa rồi đa tạ người."

Mạnh Khanh Nghi nghiêng mắt nhìn nàng.

"Ngày sau nếu có khó khăn, muội có thể đến Ngọc Túy Cung tìm bổn cung." Mạnh Khanh Nghi nói với ánh mắt cong lên.

Lời này rất rõ ràng. 

Nàng không hề giấu giếm ý định, chỉ chờ xem Thẩm bảo lâm sẽ lựa chọn thế nào. 

Thẩm bảo lâm không ngốc, nàng hiểu được ý sâu xa trong lời nói của Mạnh Khanh Nghi. 

Dựa theo tình hình hiện tại, Mạnh Khanh Nghi quả thật là lựa chọn tốt nhất để nương tựa.

Có điều Thẩm bảo lâm vẫn không hiểu, vì sao Mạnh Khanh Nghi lại chọn mình? 

Nàng vào cung đã lâu, nhưng chưa từng gặp Lăng Dực Trần được mấy lần, cũng chưa từng… thị tẩm. 

Nàng có thể giúp Mạnh Khanh Nghi được gì đây?

Nàng chưa thể hạ quyết tâm, chỉ nói lời cảm ơn: "Đa tạ nương nương."

Cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, buổi tiệc tiêu hàn mới kết thúc.

Vị Ương Cung gần Ngự Hoa Viên, nên sau khi rời Vị Ương Cung, Mạnh Khanh Nghi không vội về Ngọc Túy Cung mà đi thẳng đến Ngự Hoa Viên.

Cây cối trong Ngự Hoa Viên đều khô héo, tuy là giữa đông nhưng may mắn tuyết phủ kín cành, trông như nụ hoa mới hé. Vẫn có thể hình dung được cảnh sắc tươi tốt, phồn hoa khi mùa xuân tới. Có cơn gió thổi qua, lặng lẽ cuốn đi những lớp tuyết trắng chất chồng trên cành.

Đình giữa hồ là nơi ngắm cảnh tuyết đẹp nhất, có thể nhìn bao quát toàn bộ Ngự Hoa Viên không sót một chi tiết nào. 

Mạnh Khanh Nghi dẫn theo Thu Đường và Hạnh Vũ bước vào. 

Dù trời lạnh, nhưng nàng thật sự vẫn muốn thu trọn cảnh đẹp vào mắt mình.

Nàng vừa vào đình giữa hồ chưa được bao lâu, Dục chiêu nghi cũng theo sau bước vào. Nàng cười đến gần, khi nói chuyện vẫn thân mật như mọi khi: "Ta đứng bên bờ đã thấy bóng dáng muội trong đình."

"Tỷ tỷ cũng đến ngắm tuyết sao?"

Trời giá rét, khi Mạnh Khanh Nghi nói chuyện, hơi thở hóa thành sương khói. 

Gương mặt vốn thanh lãnh của nàng càng trở nên khó nhìn rõ.

Đôi mắt nàng vẫn sáng lấp lánh nhìn Dục chiêu nghi. 

"Ừm, tới ngắm tuyết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!