"Vậy à?"
Lăng Dực Trần khẽ chau mày, rồi ngay sau đó liền giãn ra, khóe miệng lộ ra nét cười như có như không, mang theo vài phần nghiền ngẫm.
"Vừa rồi chẳng phải còn kêu đau với trẫm sao?"
Mạnh Khanh Nghi nghiêm trang nói dối:
"Vừa rồi đúng thật là đau, có điều dọc đường nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ thần thiếp không còn đau nữa."
Hắn không mảy may dao động:
"Vén lên, để trẫm đích thân xem thử, nếu không sẽ phạt nàng tội khi quân."
Nàng "Ồ" một tiếng, không tình nguyện vén váy lên.
Hai đầu gối ngoài chút ửng đỏ thì không có gì đáng ngại.
"Khanh Khanh hiện giờ bản lĩnh càng lúc càng lớn, còn học được khi quân nữa."
Ánh mắt Lăng Dực Trần từ đầu gối dời lên mặt nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt ẩn chứa chút ái muội.
Mạnh Khanh Nghi cắn môi buông váy áo, uỷ khuất sà vào lòng hắn.
Ôn hương nhuyễn ngọc, hắn không đẩy ra.
Nàng ôm lấy cổ hắn, lắc đầu: "Thần thiếp không có khi quân, chính là rất đau mà."
"Đau đến mức nào?"
Nàng đánh bạo: "Vô cùng đau, bệ hạ thổi cho thần thiếp một chút đi."
Lăng Dực Trần nhìn sắc trời bên ngoài.
Lúc này trời còn sáng rõ.
Hắn lạnh nhạt từ chối: "Đau cũng tốt, để nàng phát triển trí nhớ."
"Đi xuống, trẫm phải về Tử Thần Điện."
Mạnh Khanh Nghi vẫn không nhúc nhích: "Không muốn."
Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Dực Trần phản chiếu dáng vẻ dần dần thẹn thùng của nàng.
Hắn nghiêm giọng hỏi: "Vậy nàng muốn gì?"
"Bệ hạ." Nàng ngước mắt nhìn hắn, nói trọn câu: "Muốn bệ hạ."
……
Khi Lăng Dực Trần rời khỏi Ngọc Thúy Cung đã là chiều tối.
Mạnh Khanh Nghi ngủ say, bỏ cả bữa tối.
Nàng ngủ một mạch đến sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi thức dậy, nàng đến Vị Ương Cung. Rời hoàng cung năm ngày, nàng đã bỏ lỡ năm ngày thỉnh an. Lúc nàng đến, một nửa số phi tần khác đã có mặt rải rác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!