Mạnh Khanh Nghi giọng nhỏ như muỗi kêu: "Bệ hạ nếu không nguyện, vậy thôi cũng được ——"
"Trẫm khi nào nói là không nguyện?"
Nàng còn chưa nói dứt lời, Lăng Dực Trần đã vội vã cắt ngang, ánh mắt như cười như không, thản nhiên mà đem mọi biểu tình nhỏ nhặt trên gương mặt nàng thu hết vào trong mắt.
Ban ngày khi hắn đến, Mạnh Khanh Nghi còn mặt lạnh đuổi hắn đi, nói là không muốn gặp lại nữa.
Vì sao đến đêm, thái độ lại chuyển biến lớn đến thế?
Chẳng lẽ là… bị phi tần khác khi dễ?
Mạnh Khanh Nghi nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Bệ hạ nguyện ý thì tốt."
Nói là ngủ lại ở Ngọc Thúy Cung, nhưng thực tế cả hai lại hợp y mà ngủ.*
(*Ngủ chung giường nhưng không chung chăn gối).
Trong lòng Mạnh Khanh Nghi vẫn còn vương chút bóng ma, sau khi lên giường liền quay lưng về phía hắn nằm xuống.
Lăng Dực Trần muốn nhìn xem nàng lại đang giở trò gì.
Sau khi tắm gội, hắn cũng an phận nằm lên giường, không làm gì nàng cả.
Mạnh Khanh Nghi vừa nhắm mắt lại, liền là những ký ức kiếp trước dồn dập kéo về.
Đặc biệt là khi mũi kiếm sắc lạnh đâm xuyên cổ nàng, nàng dường như có thể nghe rõ tiếng da thịt bị cứa rách, còn có máu tươi trào ra xối xả, cảm giác nghẹt thở ập đến tức thì.
Cảm giác lẫn lộn giữa mơ và thực ấy giày vò nàng, không tài nào chợp mắt được.
Cứ thế hoảng hốt cho đến tận nửa đêm.
Mạnh Khanh Nghi rúc mình trong chăn, thân thể không ngăn được có chút co rúm lại. Như thể rơi vào một cái hố sâu không đáy, từng chút một chìm dần.
Giữa lúc bất lực, vòng tay ấm áp của Lăng Dực Trần từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Bên tai nàng văng vẳng gio5g nói khàn khàn của hắn: "Gặp ác mộng à?"
Mạnh Khanh Nghi chỉ có thể ủy khuất gật đầu.
Hắn siết nàng chặt thêm vài phần, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, trẫm ở đây."
____
Sáng sớm hôm sau.
Khi Mạnh Khanh Nghi tỉnh dậy, Lăng Dực Trần đã đi thượng triều.
Đêm qua, từ lúc được hắn ôm vào lòng, hơi thở của nàng tràn ngập mùi hương quế thoang thoảng trên người hắn. Trái tim vốn hoảng loạn bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được sự yên bình
Tựa hồ chẳng bao lâu sau, nàng đã ngủ thiếp đi.
Trước đây Mạnh Khanh Nghi, e rằng nằm mơ cũng không nghĩ tới, có ngày nàng lại có thể dựa vào lòng Lăng Dực Trần mà an tâm chìm vào giấc ngủ.
Một năm trước, đêm trước ngày Bùi Tịch đến Mạnh gia hạ sính lễ.
Mạnh Khanh Nghi lòng ôm những rung động và mong chờ của thiếu nữ, ngóng trông ngày sau được cùng người trong lòng cử án tề mi*.
(*Vợ chồng hòa thuận, kính trọng nhau).
Không ngờ, nàng chẳng đợi được Bùi Tịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!