"Bệ hạ sao lại hỏi như vậy?" Nàng vô tội hỏi ngược lại.
Hắn dời mắt khỏi tấu chương, bốn mắt nhìn nhau với nàng: "Trẫm thuận miệng hỏi thôi, Khanh Khanh căng thẳng gì?"
"Thần thiếp đâu có căng thẳng?"
Nàng quay đầu đi, giả vờ buồn chán.
Nếu không nhầm thì kiếp trước Lăng Dực Trần hẳn không đưa Bùi Tịch đi cùng.
Lần này sao lại bất thường mà dẫn hắn ta đến?
"Ngồi sang bên cạnh trẫm đi."
Bên tai truyền đến tiếng Lăng Dực Trần.
Mạnh Khanh Nghi quay đầu lại, dịch bước sang ngồi cạnh hắn.
"Bệ hạ, còn bao lâu nữa thì đến bãi săn? Thần thiếp đợi có chút buồn chán rồi."
"Có trẫm ở bên cạnh mà nàng vẫn buồn chán sao?"
Nàng thuận miệng đáp lại: "Bệ hạ quốc sự bận rộn, ngay cả trên đường đi bãi săn cũng đang xem tấu chương. Tình cảnh trước mắt này, rõ ràng là thần thiếp đang ở bên cạnh ngài thì đúng hơn."
Lăng Dực Trần cũng không tranh cãi với nàng, trực tiếp đặt tấu chương xuống.
"Vậy trẫm không xem nữa, ở cùng nàng."
Nàng khẽ cong môi cười: "Tạ ơn bệ hạ."
Hắn liếc nàng một cái, giọng nhàn nhạt, mang theo vẻ đương nhiên, ung dung mà sắc bén:
"Suốt ngày một câu lại một câu "tạ trẫm", cũng chưa từng thấy nàng có chút thành ý nào."
Mạnh Khanh Nghi chớp mắt: "Vậy bệ hạ muốn thần thiếp phải tạ thế nào?"
"Tự nàng nghĩ đi."
Lăng Dực Trần buông ra bốn chữ ấy xong liền im lặng, ánh mắt đen nhánh lướt qua gương mặt nàng.
Nàng hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.
Nâng tay lên, chủ động vòng qua cổ hắn.
Cánh môi chạm tới.
Lăng Dực Trần thuận thế siết lấy vòng eo nàng, gia tăng nụ hôn ấy.
Ra khỏi thành, xe ngựa xóc nảy.
Đầu đông, cảnh sắc ngoại thành tiêu điều, mất đi hơn nửa sắc màu.
Dù mặt trời ấm áp vẫn treo trên cao, trời vẫn se lạnh.
Thế nhưng, nhiệt độ trong xe ngựa lại dần tăng lên.
Một nụ hôn đã dẫn đến "thảm án".
Mạnh Khanh Nghi không dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!