Giản Tiếu Tiếu biết Bạch Mạn đã đến là khi nàng đang luyện tập. Ban đầu nàng tính sẽ ăn chậm chạp để kéo dài thời gian, đợi đến khi Bạch Mạn rời đi nhưng Bạch Mạn cứ chọc chọc nàng, ra hiệu đừng có lười biếng.
Giản Tiếu Tiếu đành phải ăn nhanh phần cơm của mình, cả phần mà Ngạo Băng đưa thêm, sau đó một mình lên sân thượng tầng cao nhất của ký túc xá, tựa lưng vào lan can bê tông, hơi bĩu môi, trừng mắt nhìn quanh: "Ra đi nào, tôi bắt đầu luyện tập đây."
Bạch Mạn lúc này đang tìm chỗ yên tĩnh để chuẩn bị chơi game, bất chợt bật cười dịu dàng:
"Còn biết giận nữa, chẳng phải vì muốn em có đánh giá tốt, dễ dàng thăng cấp hơn nên chị mới ở đây luyện cùng em à, đúng là đồ không có lương tâm."
Dù vậy, cô vẫn tiếp tục đồng hành luyện tập với bé đáng yêu vô tâm này suốt một tiếng đồng hồ.
Thật ra cũng may nhóm của cô tiến độ rất tốt, nếu không thì làm sao có nhiều thời gian rảnh để luyện tập cùng Giản Tiếu Tiếu như vậy.
Nhưng kết quả sau nhiều lần luyện tập cũng rất đáng mừng, đặc biệt là sau khi Bạch Mạn đã quen thuộc với ca khúc này, cô còn chơi thêm chục lần trò chơi "Rhythm Master" với cùng một bài hát, nên càng lúc càng thuần thục. Cuối cùng, ngay trước khi giờ nghỉ kết thúc, cô đã đạt được một lượt chơi hoàn hảo không sai một nhịp nào.
Sau đó hệ thống hiện ra thông báo:
Giản Tiếu Tiếu đã có thể thể hiện tốt ca khúc này, bất kể là về kỹ thuật thanh nhạc hay cảm xúc, đều có biểu hiện không tồi.
Bạch Mạn lúc này mới yên tâm, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến, nếu chỉ hát không thì bài hát này quả thật quá đơn điệu, ngày mai vẫn còn một ngày, xem thử có thể dàn dựng một điệu nhảy đơn giản không.
Sau đó cô tìm một lúc trong trò chơi, quả nhiên tìm được nơi luyện tập vũ đạo. Việc luyện tập vũ đạo cũng giống như luyện hát, đều cần vượt qua trò chơi nhỏ, chỉ có điều luyện hát là vượt qua game "Rhythm Master", còn vũ đạo thì phải vượt qua phiên bản mobile của "Vũ đạo sôi động".
Bạch Mạn khởi động trò chơi đó, rồi xoa đầu Giản Tiếu Tiếu, người cuối cùng cũng hài lòng với giọng hát của mình sau đó quay lại phòng luyện tập của họ để chuẩn bị tập luyện tiết mục.
Khi cô quay lại phòng luyện tập, Văn Ngọc cũng đã đến, đang cầm kịch bản của họ, lông mày nhíu chặt, thấy Bạch Mạn bước vào mới mở miệng nói: "Cuối cùng nhóm các cô cũng đến đủ rồi."
Lời này cứ như đang ám chỉ Bạch Mạn đến trễ, nhưng thật ra thời gian hẹn của nhóm họ vốn là lúc này.
Bạch Mạn cũng không tranh cãi với cô ta, sau khi chào hỏi liền ngồi vào chỗ của mình.
Văn Ngọc nói: "Tôi biết vở kịch mà mọi người chọn để cải biên rất khó, nhưng các cô cũng không thể tùy tiện sửa loạn như vậy, bây giờ cả nhân vật lẫn nội dung đều bị biến đổi quá nhiều, khi phát sóng các cô chắc chắn khán giả sẽ chấp nhận sao?"
Ở đây đều là những diễn viên vốn đã có thực lực, chỉ là trước ống kính thì thể hiện chút tôn trọng đối với vị cố vấn này, bởi ai cũng biết cô ta làm cố vấn bằng cách nào, chẳng qua là được sắp xếp dựa trên quan hệ. Hơn nữa những diễn viên này cũng có con mắt đánh giá riêng, biết kịch bản nào hay, kịch bản nào dở. Tuy kịch bản này bị sửa đổi, nhưng thật ra lại phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ hiện nay.
Bạch Mạn trao đổi ánh mắt với mọi người, nam diễn viên thủ vai Nhĩ Hào nói: "Cô Văn, kịch bản của chúng tôi đã hoàn chỉnh rồi, hơn nữa việc luyện tập cũng gần như xong xuôi, nếu giờ mà đổi thì một ngày mai e là không đủ thời gian."
Văn Ngọc vẫn không muốn từ bỏ: "Nhưng nếu kịch bản này lúc biểu diễn hiệu quả không tốt, có khi cả nhóm các cô sẽ bị khán giả loại bỏ, vòng đầu tiên này là sẽ loại 10 người đó."
Bạch Mạn thấy nam diễn viên đóng vai Đỗ Phi bắt đầu không giữ được bình tĩnh, liền mỉm cười nói: "Chúng tôi biết cô Văn là có lòng tốt, nhưng thật sự bây giờ chúng tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì diễn như vậy thôi, dù sao giờ mà sửa thì thời gian thật sự quá gấp."
Văn Ngọc thở dài một hơi thật sâu, đặt kịch bản xuống nói: "Cô muốn kiên trì thì tôi cũng hết cách, đến lúc đó nếu chỉ diễn được một vòng rồi bị loại, tuy các cô là diễn viên được phân vào đội tôi, nhưng tôi cũng không thể giúp gì được đâu."
Câu "Cô muốn kiên trì" này giống như đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Bạch Mạn, như thể nếu không phải cô cố chấp thì kịch bản vẫn còn có thể thay đổi.
Tuy vậy Bạch Mạn cũng không tranh cãi thêm với cô ta, bốn người còn lại cũng không nói gì nữa, cuối cùng Văn Ngọc đưa ra vài ý kiến về kịch bản rồi rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, mọi người vì có máy quay nên dù trong lòng đều rất khinh thường, nhưng không ai biểu hiện ra mặt, Bạch Mạn còn nói:
"Giờ vẫn còn sớm, chúng ta tranh thủ tiếp tục tổng duyệt đi, đến lúc lên sân khấu rồi thì không còn thời gian diễn thử nữa đâu."
Mà lúc này Giản Tiếu Tiếu đang ở trong phòng luyện tập, tiếp nhận sự hướng dẫn của giáo viên.
Lúc này, Giản Tiếu Tiếu đang ở trong phòng luyện tập nhận đánh giá từ giáo viên hướng dẫn, người khởi xướng chương trình, Gia Mộ cũng có mặt ở đó.
Giản Tiếu Tiếu có hơi căng thẳng, nhưng nghĩ đến việc con ma đã cùng nàng luyện tập rất chăm chỉ, nàng lại cảm thấy chắc là không có vấn đề gì.
Khi âm nhạc vang lên, Giản Tiếu Tiếu gần như phản xạ có điều kiện bắt đầu chuẩn bị, rồi cất giọng hát theo phần nhạc đệm.
Giọng nàng ngọt ngào dễ thương, hát bài hát này lại vô cùng phù hợp, khiến người nghe có thể cảm nhận được niềm vui và sự đáng yêu trong bài hát, không khỏi mỉm cười theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!