Nhân viên tuy không rõ vì sao chị gái không thể gọi điện mà chỉ có thể nhắn tin, nhưng vẫn nói với Giản Tiếu Tiếu: "Vậy thì nhắn tin đi, em muốn nói điều gì nhất với chị gái của mình?"
Giản Tiếu Tiếu nhớ lại ký ức khi nãy, cầm lấy điện thoại của mình, quả nhiên thấy trong danh bạ chỉ có một liên lạc duy nhất. Hơn nữa lần này số điện thoại không phải là dãy số dài ngoằng âm phủ kia nữa, mà là một số điện thoại 11 chữ số thuộc dương gian. Giản Tiếu Tiếu bỗng thấy tò mò, liệu nàng có thể gọi được số này không?
Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất không phải là xác nhận chuyện đó. Điều Giản Tiếu Tiếu muốn biết bây giờ là: Bạch Mạn thật sự hy vọng nàng được debut sao?
Ở bên ngoài màn hình điện thoại, Bạch Mạn cũng thấy được những ký ức vừa rồi trong đầu Giản Tiếu Tiếu. Những hình ảnh ấy hiện lên dưới dạng hoạt hình: một người phụ nữ trung niên sắc sảo, nghiêm khắc, cấm đoán không cho Giản Tiếu Tiếu debut, một mực phủ nhận lựa chọn của nàng. Trong khi đó, gương mặt của Giản Tiếu Tiếu trong ký ức ấy tái nhợt đi vì đau lòng.
Bạch Mạn lập tức nhắn cho nàng: [Tiếu Tiếu, chẳng phải em nói muốn liên lạc với chị sao?]
Giản Tiếu Tiếu nhìn thấy tin nhắn, lập tức trả lời lại: [Chị ơi, em đây.]
Sau đó nàng suy nghĩ một lúc, lấy hết can đảm hỏi: [Chị ơi, chị thật sự sẵn lòng ủng hộ em debut sao?]
Ánh mắt Bạch Mạn ánh lên vẻ xót xa, cô khẽ thở dài: [Còn em thì sao? Em có muốn debut không?]
Giản Tiếu Tiếu không biết. Trong ký ức, nàng rất muốn được debut, nhưng hiện tại lại không còn chắc chắn nữa. Nàng không rõ mình muốn debut là vì điều gì. Nhất là lúc mới tham gia chương trình, nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện debut, khi đó nàng chỉ nghĩ mình có thể qua được vòng loại đầu tiên là tốt rồi.
Thế nhưng từ sau khi gặp chị ma, nàng bị ép luyện tập, rồi trở thành người của lớp A. Hiện tại nàng muốn debut cũng chỉ vì chị từng nói mong nàng được debut. Nhưng ký ức vừa rồi lại khiến nàng hoài nghi, không biết mong muốn của chị là thật hay giả.
Tất nhiên Bạch Mạn là thật lòng hy vọng nàng có thể debut. Việc cô chơi trò chơi này cũng chính là vì mong Giản Tiếu Tiếu có thể debut, đến bây giờ mục tiêu ấy vẫn chưa hề thay đổi. Nghĩ đến ký ức vừa rồi, Bạch Mạn quyết định phải nói thật rõ suy nghĩ của mình với nàng.
[Chị biết em cũng thật sự muốn debut. Dù em có thể đã quên đi ước mơ của mình, nhưng chị thì biết rõ.]
Bạch Mạn tất nhiên hiểu, nếu Giản Tiếu Tiếu không có ước mơ debut, thì làm sao lại trở thành nhân vật chính trong trò chơi này được chứ?
[Chị cũng biết có rất nhiều người đang ngăn cản em debut, nhưng em phải tin rằng, cũng có rất nhiều người ủng hộ em, là fan của em, bạn bè tốt của em, và cả chị nữa. Chị hy vọng em sẽ trở thành thực tập sinh xuất sắc nhất, bước ra khỏi chương trình này.]
[Đừng sợ, cũng đừng nản lòng. Chị sẽ luôn bảo vệ em, luôn dõi theo em, cho đến khi em tỏa sáng rực rỡ nhất.]
Giản Tiếu Tiếu vừa đọc xong những dòng tin nhắn ấy, nước mắt lập tức trào ra. Nàng biết mà, nàng biết chị gái của mình nhất định sẽ ủng hộ nàng. Nếu không thì tại sao chị lại vất vả giúp mình đến thế? Rõ ràng mình chẳng biết gì cả, nhưng chị vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ, tất cả là vì mong nàng được debut.
Cho nên... có phải vì chị đã thấy được ký ức của mình nên mới giúp mình không?
Giản Tiếu Tiếu bỗng cảm thấy không còn buồn nữa. Nàng không cần sự ủng hộ của gia đình, không cần xuất thân cao quý gì cả. Chỉ cần có chị là đủ, chỉ cần có chị thôi!
Thế là nàng vừa khóc vừa nhắn lại cho Bạch Mạn: [Em sẽ cố gắng hết sức!]
Sau đó nàng đưa điện thoại lại cho nhân viên. Dù sao chị ma vẫn có thể liên lạc với nàng qua một chiếc điện thoại khác, vì vậy lần này nàng trả lại rất dứt khoát.
Nhân viên chương trình yêu cầu Giản Tiếu Tiếu chia sẻ nội dung mình đã nhắn với chị gái. Giản Tiếu Tiếu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Gia đình em không ai ủng hộ em cả, chỉ có chị gái là ủng hộ em. Em muốn debut, vì bản thân mình, cũng vì chị ấy."
Sau khi ghi hình kết thúc, nhân viên cũng đưa khăn giấy cho nàng, dặn nàng điều chỉnh lại cảm xúc, đừng quá buồn, rồi để nàng rời khỏi đó.
Phỏng vấn lớp A kết thúc, các thực tập sinh quay trở về ký túc xá, hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.
Thế nhưng không ai trong số họ ngủ được, ai nấy đều yên lặng, không biết đang nghĩ gì.
Bùi Uyển nằm trên giường, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nghĩ tới những lời mà chú mình đã nói hôm nay, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Điều chị ấy không biết là, xuyên qua màn hình điện thoại, một người đàn ông trung niên trông vô cùng chững chạc đang nhìn chị ấy với ánh mắt đầy yêu thương.
Người đó chính là chú của Bùi Uyển, cũng là người chơi trò chơi này. Lý do Bùi Uyển có thể nổi bật và được vào vòng chọn lựa lần này, chính là nhờ chú đã nạp không ít tiền cho chị ấy.
Mà lúc này, người đàn ông ấy đang ngồi trong một phòng bệnh. Trên giường bệnh là một người đang hôn mê, ngủ say không tỉnh. Dù nhắm mắt, gương mặt cô gái ấy vẫn mang vẻ dịu dàng, có vài phần giống với Bùi Uyển trong game.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, bác sĩ cùng một nhân viên nghiên cứu đặc biệt bước vào, nói với người đàn ông kia:
"Giám đốc Hứa, hiện trạng của Bùi Uyển đang rất khả quan. Nếu tiếp tục kiên trì điều trị, khả năng cao cô ấy có thể từ từ thoát khỏi bóng đen tâm lý. Sau khi tỉnh lại, cô ấy sẽ không còn bị ám ảnh bởi những chuyện trước đây nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!