Chương 42: (Vô Đề)

Ông chủ nhỏ của tiệm trái cây thấy Bạch Mạn đến liền nở nụ cười thật thà, "Hôm nay chị lại muốn mua gì đây?"

Bạch Mạn nói: "Cho cô bé này một trái dưa hấu."

Cô gái nhỏ đội mũ ngư dân bên cạnh liền nói: "Em không phải là cô bé."

"Vậy em bao nhiêu tuổi rồi?" Bạch Mạn vừa nói vừa bảo ông chủ nhỏ chọn giúp họ một quả dưa hấu mini, "Loại ăn bằng muỗng ấy."

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn Bạch Mạn, "Em mười tám rồi."

"Vậy còn không phải là cô bé à?" Bạch Mạn đoán cô ấy cũng không lớn lắm, nhìn khuôn mặt đầy collagen kia, chẳng phải rõ ràng là trẻ con sao.

Cô gái nhỏ hừ nhẹ một tiếng, rồi bước đến nhìn ông chủ chọn dưa. Ông chủ chọn một quả, bổ ra, là dưa hấu ruột vàng. Sau đó đưa cho cô gái nhỏ, cô ấy nhận lấy rồi nói cảm ơn. Anh ta lại chọn thêm một quả khác, bổ ra rồi để lên muỗng, đưa cho Bạch Mạn. Thấy Bạch Mạn lấy tiền ra, ông chủ nhỏ vội nói: "Không cần trả đâu, em mời hai người ăn dưa hấu đó!"

Bạch Mạn thấy anh ta cười chân thành và rạng rỡ, cũng không từ chối, cười nói: "Cảm ơn nhé."

Không phải cô keo kiệt mà là vì ông chủ nhỏ thật lòng mời họ ăn dưa. Nếu cứ khăng khăng trả tiền thì ngược lại sẽ giống như coi thường tấm lòng người ta. Có điều sau này có thể gửi gì đó đáp lễ là được.

Sau đó Bạch Mạn hỏi ông chủ nhỏ: "Bọn tôi muốn mua ít mực, càng tươi càng tốt, cậu biết chỗ nào bán không?"

Ông chủ nhỏ nói: "Em dẫn hai người đi nhé."

"Không phiền cậu chứ?" Bạch Mạn hơi bất ngờ.

Ông chủ nhỏ cười đáp: "Không sao đâu, mẹ em có thể trông quầy mà."

Rồi cậu ta nói với mẹ một tiếng sau đó dẫn hai người họ đi tìm một ngư dân, mua được khá nhiều mực tươi với giá rẻ. Cảm ơn ông chủ nhỏ xong, hai người lại cùng quay về nhà trọ.

Khi về đến nơi thì dưa hấu của hai người họ vẫn chưa ăn hết, nữ minh tinh nhìn thấy liền ngạc nhiên nói: "Chị Bạch, chị ăn một mình à!"

Bạch Mạn: "......" Đúng là vậy thật.

Nhưng cô gái nhỏ lại không vui: "Sao? Tôi còn phải mua thêm cho cô một phần nữa à?"

Nữ minh tinh kia lập tức nghẹn họng, rồi cười giả lả: "Làm gì có, tôi chỉ đùa thôi mà."

Cô gái nhỏ chẳng khách sáo gì mà trợn trắng mắt, rồi quay sang nói với Bạch Mạn: "Chị ơi, mình vào bếp làm mực đi."

Bạch Mạn khẽ mỉm cười với mọi người: "Tôi đi nấu bữa trưa đây, có du khách nào muốn quay lại ăn không?"

Bà chủ nói: "À đúng rồi, hôm nay tất cả du khách trong tiệm đều sẽ quay lại ăn trưa, buổi tối cũng sẽ tham gia tiệc BBQ."

Bạch Mạn đáp: "Được ạ."

Nói xong, cô dẫn cô gái nhỏ vào bếp. Hai người tựa vào chiếc bàn giữa bếp cùng nhau ăn hết dưa hấu. Bạch Mạn nói với cô gái nhỏ: "Cô bé, em về nghỉ một chút đi, đến giờ ăn trưa chị gọi."

Cô gái nhỏ đặt miếng dưa hấu xuống, rồi nói với Bạch Mạn: "Em tên là Phó Linh, em làm cùng chị nhé."

Bạch Mạn nói: "Nhưng em biết làm không, Linh Linh?"

Phó Linh gỡ chiếc mũ ngư dân xuống, lộ ra gương mặt trắng trẻo đầy collagen, rất xinh xắn. Tuy là mắt một mí nhưng đôi mắt lại to và sáng.

"Không biết, nhưng em có thể giúp mà." Thấy Bạch Mạn vẫn chưa đồng ý, cô có chút bướng bỉnh, lại có chút đáng thương nói: "Em chỉ muốn nói chuyện với chị thôi."

Bạch Mạn đáp: "Ừm, được rồi, em cứ nói đi."

Sau đó Bạch Mạn vừa bắt đầu chuẩn bị bữa trưa vừa tán gẫu linh tinh với Phó Linh.

Nói chuyện một lúc thì Phó Linh bỗng yên lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!