Chương 4: (Vô Đề)

Dù đây chỉ là một trò chơi, dù Giản Tiếu Tiếu chỉ là nhân vật trong game của mình, nhưng Bạch Mạn đã vì để nàng có cơm ăn mà còn làm việc nhà cho nàng nữa đó! Dù sự cố gắng ấy không nhiều nhưng vẫn là có cố gắng! Thế mà con bé nhà mình vừa quay lưng đã đi cười tươi với người ta rồi? 

Bạch Mạn khẽ hừ một tiếng, rồi giơ tay chọc vào trán của Giản Tiếu Tiếu. 

Giản Tiếu Tiếu đang trò chuyện với Quý Hân Nguyệt, bỗng nhiên cảm thấy trán mình bị một lực tác động, cả người nghiêng ngửa ra sau, đầu đập vào lưng ghế, vẻ mặt đầy ngơ ngác. 

"Sao thế?" Quý Hân Nguyệt lo lắng hỏi: "Cậu thấy không khỏe à?" 

Giản Tiếu Tiếu lắc đầu: "Không... không có." 

Nhưng trong đầu nàng lại nghĩ: 

'Tại sao con ma đó lại đột nhiên xuất hiện nữa rồi! Quả nhiên nó vẫn luôn theo dõi mình sao?' 

Bạch Mạn nhìn khung thoại trò chuyện giữa Giản Tiếu Tiếu và Quý Hân Nguyệt, lại nhìn khung suy nghĩ hiện lên trên đầu nàng, nhất thời tâm trạng phức tạp. 

Người thiết kế trò chơi này đúng là thiên tài, lại khiến nhân vật trong game tưởng người chơi là ma sao? 

Cô đang cảm thấy hơi bức bối, thì đúng lúc ấy Quý Hân Nguyệt lại tiếp tục nói: 

"Trong vali tớ còn vài món ăn vặt nữa, lát nữa xuống xe tụi mình ăn trước, rồi thử xem có giấu đi được không nhé!" 

Giản Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu: "Tớ không ăn nữa đâu." 

Dạo gần đây nàng ăn uống chẳng bao nhiêu, vốn dĩ khẩu phần cũng nhỏ, lúc này thật sự đã no rồi, không thể ăn thêm nữa. 

Quý Hân Nguyệt gật đầu: 

"Ừm, cũng được, sau này còn có thể ăn ở nhà ăn mà. Tớ nghe nói chương trình này đầu tư lớn lắm, đồ ăn ở nhà ăn cũng ngon lắm đó." 

Giản Tiếu Tiếu vẫn đang nghe, nhưng cả người thì căng cứng, vì nàng lại cảm nhận được con ma kia đang chạm vào mình nữa rồi. 

Bạch Mạn thấy Giản Tiếu Tiếu thân thiết với người khác như vậy, còn đối với mình thì chỉ toàn là sợ hãi, trong lòng lại càng thêm tức giận. 

Cô giơ tay ra chọc chọc Giản Tiếu Tiếu, nằm trên giường khách sạn đối diện màn hình trò chơi, nói với nhân vật nhỏ trong game: 

"Em thử nghĩ lại xem, rốt cuộc ai mới là người nuôi em? Sao em có thể đối xử tốt với người khác như vậy được chứ?" 

Nói xong, cô lại cảm thấy mình thật ngốc, sao lại đi so đo với một nhân vật trong game chứ. 

Sau khi khẽ thở dài một tiếng, Bạch Mạn mở bảng nhiệm vụ ra, nghĩ bụng nên chuyển cho bé con nhà mình chút tiền, nếu không lỡ như mình bận quá không lên game được, em ấy không có tiền mà chết đói thì phải làm sao? 

Trong bảng nhiệm vụ, Bạch Mạn vẫn ưu tiên chọn loại nhiệm vụ sắp xếp tình tiết, vì loại này khá nhẹ nhàng. 

Cô dọn dẹp lại căn hộ thuê kia trước, sau đó quay lại giao diện xe buýt, thông qua trò chơi mà sắp xếp lại hành lý của Giản Tiếu Tiếu đặt trên xe. 

Nhìn hành lý đơn giản trong vali, Bạch Mạn khẽ thở dài. Trong lòng thầm nghĩ bản thân còn không có bao nhiêu tiền dư, thôi thì cũng đừng đòi hỏi ở con bé quá nhiều. 

Làm xong những nhiệm vụ sắp xếp này, Bạch Mạn lại nhận được 700 đồng vàng, cô chuyển số tiền này vào ví của Giản Tiếu Tiếu, rồi xem tiếp các nhiệm vụ khác. 

Nhiệm vụ quan hệ xã giao: 

Chuẩn bị quà gặp mặt cho Giản Tiếu Tiếu, tặng cho những người bạn gặp trong show tuyển chọn. 

Bạch Mạn: "......" Vậy là cô còn phải chuẩn bị quà cho cô gái vừa nãy sao? 

Bạch Mạn thở dài một hơi thật sâu, cuối cùng liên lạc với em gái mình. 

Bạch Mạn: "Tiểu Phong, trong cái game này tiểu nhân còn phải tặng quà cho người khác nữa à?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!