Giản Tiếu Tiếu ngày hôm sau đã mang đôi giày mới đến phòng luyện tập, khi cả nhóm đang luyện trong phòng, nàng có ý vô tình duỗi chân ra một chút.
Đàm Tú vừa định khen giày nàng đẹp thì đã bị Việt Anh mỉm cười kéo tay lại, rồi còn nháy mắt với Đàm Tú một cái.
Đàm Tú lập tức hiểu ra ý của Việt Anh, trừng lớn mắt nói: "Các cậu xấu tính thật đấy!"
Giản Tiếu Tiếu nhìn các bạn đầy nghi hoặc, sau đó cũng nhìn ra đầu mối, hừ nhẹ một tiếng: "Tiếp tục luyện đi, không khen tớ thì thôi vậy."
Việt Anh cười ha ha: "Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa, giày mới đẹp thật đấy."
Giản Tiếu Tiếu mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hơi kiêu hãnh ngẩng cằm lên: "Chị tớ mua cho đấy."
Thế nhưng hôm nay chị vẫn chưa xuất hiện, Giản Tiếu Tiếu có chút mất mát, chắc là chị ma đang rất bận.
Quả thật hôm nay Bạch Mạn vô cùng bận rộn, đây đã là ngày luyện tập cuối cùng, ngày mai sẽ chính thức lên sân khấu.
Tiết mục họ chuẩn bị biểu diễn là cảnh cuối cùng trong《 Họa Bì 》, Tiểu Duy biến Bội Dung thành hình dạng yêu quái, tướng quân Vương Sinh dẫn theo thị vệ tìm đến hang núi nơi Bội Dung ở, tất cả mọi người đều tưởng Bội Dung là yêu quái, muốn giết nàng.
Lúc này Bạch Mạn đang nằm trên sàn phòng luyện, Đinh Lưu bước tới nhìn cô chăm chú, đè nén mọi cảm xúc trong lòng mình, còn Sài Tư Tư thì đứng phía sau Đinh Lưu, trong mắt là sự lạnh lùng pha lẫn phức tạp.
Vì Đinh Lưu thiếu kinh nghiệm diễn xuất, lại không học chuyên ngành nên mọi người đều cho rằng trong nhóm này phần diễn của Đinh Lưu là khó nhất, nhưng đối với Sài Tư Tư, người luôn đóng các vai trong sáng dễ thương thì thử thách này cũng không hề nhỏ, bởi cô nàng phải dùng vẻ ngoài thuần khiết để thể hiện một tâm địa cực kỳ độc ác.
Hơn nữa, trong bản điện ảnh, ba nhân vật này vốn đều do các diễn viên rất có thực lực đảm nhận, nên áp lực đối với họ là vô cùng lớn.
"Ngươi thật sự là yêu quái?" Đinh Lưu nhìn Bạch Mạn, trong mắt lại vô cùng trong trẻo, như thể chính bản thân cũng không tin vào lời mình vừa nói.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Bạch Mạn và Sài Tư Tư, người đang đứng sau Đinh Lưu giao nhau. Sài Tư Tư không biểu cảm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự uy h**p khiến Bạch Mạn buộc phải thừa nhận.
Lần này trạng thái của họ rất tốt, vẫn giữ vững diễn xuất cho đến tận hồi kết. Khi câu thoại cuối cùng vừa dứt, đúng ra màn sân khấu sẽ hạ xuống, nhưng Đinh Lưu lại đột nhiên ngồi thụp xuống đất khóc òa.
Anh không khóc lớn thành tiếng, mà là kiểu đau lòng âm ỉ, đau vì chính mình đã g**t ch*t Bạch Mạn.
Bạch Mạn bước tới vỗ vai anh, rồi nói: "Cậu tự điều chỉnh lại cảm xúc trước đã, rồi chúng ta diễn lại lần nữa nhé, tôi cảm thấy vẫn còn một vài chỗ chưa ổn."
Đinh Lưu gật đầu, Sài Tư Tư cũng lùi lại nhường không gian cho anh, cùng Bạch Mạn bước ra khỏi phòng luyện, đứng nói chuyện ngoài hành lang.
"Chị Bạch, em cảm thấy hình như em vẫn còn thiếu gì đó." Sài Tư Tư luôn cảm thấy mình diễn chưa tới.
"Vì ba thầy cô trong bản điện ảnh đã khắc họa những nhân vật này quá xuất sắc, nên em có áp lực đúng không?" Bạch Mạn không có biểu cảm gì trên mặt, giọng nói cũng rất nhạt, giống như vẫn chưa thoát ra khỏi vai Bội Dung, "Cho nên em lo lắng, sợ mình thể hiện quá tệ, hoặc cảm thấy mình không thể vượt qua được diễn xuất của cô Châu đúng không?"
Sài Tư Tư cúi đầu, "Vâng, em có chút sợ, cảm thấy cảnh này khó hơn lần trước nhiều."
Bạch Mạn nghiêng đầu nhìn nàng: "Chuyện đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"
Sài Tư Tư ngẩn người, Bạch Mạn nói: "Chúng ta không thể tái hiện được cảm xúc và ý cảnh trong bản điện ảnh, đó là chuyện đương nhiên. Ba thầy cô ấy đâu phải diễn viên tầm thường, bộ phim đó cũng không phải tác phẩm dở, mà là phim kinh điển. Chúng ta làm sao mà vượt qua nổi? Cho dù lần trước diễn《Tân Dòng Sông Ly Biệt》, có thể nói là khéo léo lợi dụng hoàn cảnh, nên em hà tất gì cứ phải bắt mình diễn hay hơn họ?"
Sài Tư Tư như đang suy ngẫm điều gì đó.
Bạch Mạn nói tiếp: "Thật ra điểm này, Đinh Lưu còn tốt hơn em. Cậu ta biết mình không thể vượt qua được Vương Sinh của thầy Trần, biết mình diễn không giỏi, nên không mang gánh nặng tâm lý, chỉ cố gắng thể hiện tốt nhất có thể. Vậy nên em có thấy cậu ta diễn còn vượt ngoài dự liệu của em không?"
Sài Tư Tư gật đầu, cúi xuống nhìn mũi giày của mình, rơi vào trầm tư. Bạch Mạn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ở bên cô nàng.
Mãi đến khi cửa phòng luyện mở ra, Sài Tư Tư mới ngẩng đầu nói với Bạch Mạn: "Em hiểu rồi, em biết phải làm thế nào rồi, em sẽ buông bỏ mà diễn."
Bạch Mạn khẽ mỉm cười: "Ừ, chị tin em nhất định làm được."
Sau đó Bạch Mạn và Sài Tư Tư quay lại phòng luyện. Đinh Lưu lau mặt rồi nghiêm túc hỏi Bạch Mạn: "Cô Bạch, em vẫn còn thiếu sót ở đâu đúng không?"
Bạch Mạn gật đầu nói: "Ừm, lúc đầu em đã nhập quá nhiều cảm xúc rồi. Ngay từ lần đầu em nhìn vào mắt tôi, tôi đã cảm nhận được em biết người sẽ chết là tôi. Nhưng cảm xúc của anh đáng lẽ phải là: phát hiện người phụ nữ mình yêu là yêu quái, không thể xuống tay giết nàng, nên định tự mình chết thay. Cuối cùng lại là nàng chết, lúc đó em mới bắt đầu đau lòng và sụp đổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!