Giản Tiếu Tiếu không hiểu vì sao các bạn cùng phòng mình lại đột nhiên nhắc đến ma nhưng nàng rõ ràng bắt đầu hơi căng thẳng, "Sao, sao có thể có ma được chứ!"
Nàng cười ha ha nói: "Làm gì có ma được!"
Bốn người bạn cùng phòng lập tức cảm thấy vô cùng kỳ quặc, sao Giản Tiếu Tiếu lại đột nhiên nhạy cảm với chủ đề ma như vậy. Bùi Uyển nghĩ một lúc rồi mỉm cười, "Tiếu Tiếu, em sợ ma à?"
Giản Tiếu Tiếu đúng là từng sợ ma nhưng đó là trước kia. Sau này biết có một chị gái ma luôn ở bên cạnh giúp mình, nàng đã không còn sợ nữa.
Vì vậy Giản Tiếu Tiếu rất thẳng thắn giải thích, "Em không sợ ma đâu."
"Vậy tại sao vừa rồi lại căng thẳng vậy." Bùi Uyển nhẹ nhàng lắc đầu.
Các bạn cùng phòng cuối cùng cũng hiểu ra.
Thịnh Diễm bước tới khoác tay Giản Tiếu Tiếu, "Đã muốn chơi mạt chược thì theo bọn chị về ký túc xá đánh mạt chược đi, dù sao em cũng sợ ma, về ký túc xá có đông người thì sẽ không sợ nữa."
"Nhưng mà," Giản Tiếu Tiếu đúng là có hơi muốn về, nhưng chị gái ma khó lắm mới chịu ở lại luyện tập cùng nàng, "Em còn phải luyện nữa."
Thịnh Diễm cười nói: "Cho dù em có muốn nhảy, ký túc xá cũng đủ chỗ, huống hồ chỉ là hát, bọn chị sẽ không chê em ồn đâu."
Giản Tiếu Tiếu nghĩ bụng, đúng ha, mình có thể vừa hát vừa chơi mạt chược mà.
Bạch Mạn đang ngồi trên bồn cầu chưa mở nắp, suýt nữa thì cười chết với Giản Tiếu Tiếu. Con bé này đúng là ham chơi thật đấy, trước khi chưa biết chơi còn không nhận ra, giờ mới học được tí mà đã nghiện như vậy rồi.
Tuy không thể giao tiếp với Giản Tiếu Tiếu, nhưng Bạch Mạn vẫn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cô cảm nhận được rằng Giản Tiếu Tiếu chắc hẳn hiểu được ý cô muốn truyền đạt.
Cái v**t v* dịu dàng ấy khiến Giản Tiếu Tiếu lập tức hiểu ra, chị ma đang bảo nàng quay về ký túc xá, vừa chơi vừa luyện cũng được, hu hu hu, chị ma sao lại tốt đến thế chứ!
Vì thế Giản Tiếu Tiếu không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mạt chược, cùng các bạn cùng phòng quay về ký túc xá.
Vừa về tới nơi, họ đóng cửa lại thì Giản Tiếu Tiếu lập tức bắt đầu hát, như thể trễ một giây là sẽ lãng phí rất nhiều thời gian vậy.
"Tiếu Tiếu chăm chỉ quá rồi đó." Bùi Uyển dở khóc dở cười.
Thịnh Diễm nói: "Nên em ấy mới lần nào cũng được đứng Center đấy."
Giản Tiếu Tiếu nghĩ bụng, "Lần đầu tiên được vị trí Center rõ ràng là do mấy chị nhường cho mình mà."
Tuy nhiên khi Giản Tiếu Tiếu bắt đầu hát lần đầu tiên, mọi người vẫn chưa vội chơi mạt chược, mà chăm chú lắng nghe nàng hát, rồi lại một lần nữa bị giọng hát của nàng làm chấn động. Họ thật sự không ngờ rằng giọng hát của Giản Tiếu Tiếu lại có thể giàu cảm xúc đến vậy.
Loại bài hát này nghe có vẻ không có nhiều cao trào, chỉ có thể dựa vào cảm xúc để truyền tải. Nếu không có cảm xúc, sẽ khiến người nghe cảm thấy rất bình thường. Mà Giản Tiếu Tiếu, một cô bé nhìn có vẻ ngọt ngào đáng yêu, bình thường lúc nào cũng cười toe toét nhưng khi hát bài này lại toát lên vẻ cô đơn, như thể sau nụ cười vui vẻ kia còn có rất nhiều nỗi buồn được nàng giấu kín, chưa từng chia sẻ.
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai hỏi Giản Tiếu Tiếu đã từng trải qua chuyện gì.
"Giọng Tiếu Tiếu hay thật." Quý Hân Nguyệt nói: "Tranh thủ lúc cậu ấy đang luyện thì tụi mình chơi mạt chược đi, không thì lát nữa cậu ấy luyện xong lại quay sang hành tụi mình đấy."
Giản Tiếu Tiếu làm mặt quỷ với họ, sau đó tiếp tục hát, bốn người còn lại cười ha ha rồi bắt đầu đánh mạt chược.
Họ chọn không hỏi, vì ai trong lòng cũng có những bí mật không muốn nói ra. Nếu cứ ép hỏi, nàng không muốn nói thì sẽ khiến không khí rất ngượng, còn nếu nàng nói ra thì chẳng khác gì xé toạc vết thương vẫn đang cố che giấu.
Tuy nhiên thời gian của Bạch Mạn không còn nhiều, trước đó Giản Tiếu Tiếu trở về ký túc xá đã lãng phí vài phút, nên Bạch Mạn chỉ luyện tập cùng nàng hai lần rồi xoa đầu nàng, chuẩn bị quay về tiếp tục luyện tập một mình.
Giản Tiếu Tiếu đột nhiên thấy rất không nỡ, "Đợi đã!"
Nàng giữ chị gái ma lại trong đầu mình, sau đó đi ra ban công, đóng cửa ban công lại, chống tay lên lan can nhìn về phía xưởng xa xa, nhỏ giọng hỏi Bạch Mạn: "Chị, chị lại sắp đi rồi à?"
Bạch Mạn cũng rất không nỡ, xoa đầu nàng, nhẹ nhàng thở dài. Cô cảm thấy Giản Tiếu Tiếu giống như những đứa trẻ bị bố mẹ bỏ lại quê nhà khiến người khác thương xót. Nhưng cô lại giống như những người cha người mẹ đó, vì cuộc sống, vì kiếm tiền mà buộc phải rời đi, cho dù không nỡ đến đâu, cũng phải rời đi.
"Chị sẽ lại đến chứ?" Giản Tiếu Tiếu đặt hai tay lên lan can, mười ngón tay đan vào nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!