Chương 3: (Vô Đề)

Bạch Mạn vốn định giúp Giản Tiếu Tiếu tích góp thêm chút tiền vàng, nhưng hôm đó sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, cô bất ngờ được quản lý sắp xếp cho một công việc tạm thời, đó là một vai diễn khách mời trong một bộ phim điện ảnh.

"Địa điểm cũng ở thành phố S, quay xong vai khách mời rồi đến tham gia chương trình tạp kỹ kia là vừa đẹp. Lúc trước tôi nghe người ta nhắc một câu rằng diễn viên khách mời ban đầu đột ngột bỏ vai, thế là tôi liền gửi hồ sơ của em cho đoàn phim thử xem sao. Không ngờ đạo diễn thấy em vừa đoạt ảnh hậu, cảm thấy ngoại hình và diễn xuất đều ổn nên đã đồng ý.

Chỉ là cát

-xê thì không cao lắm."

Giọng Trương Lăng có thể nghe rõ được tâm trạng anh vui đến mức nào, trong lời nói tràn đầy ý cười, "A Mạn à, quả nhiên chúng ta không thể buông lơi, em thấy không, cơ hội lại đến rồi đấy. Dù thế nào cũng sẽ không tệ hơn trước đâu đúng không?"

Bạch Mạn nhẹ nhàng thở ra một hơi, lần này cũng không giấu cảm xúc nữa, dù sao lần này là cảm xúc tích cực. Cô khẽ cười: "Vâng, cảm ơn anh Trương."

Cúp điện thoại xong, Bạch Mạn lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.

Đến đoàn phim khách mời cần mang theo một bộ đồ hơi chỉn chu một chút, để khi phóng viên chụp hình đưa tin còn có thể dùng. Còn lần này tham gia chương trình tạp kỹ cần chuẩn bị ít nhất ba bộ trang phục. Dù sao cô cũng chỉ có đúng ba bộ, nên hành lý cũng không nhiều.

May là cô không quá để tâm đến tài nguyên thời trang, chỉ cần quần áo tươm tất là được, không cần hàng hiệu hay mẫu mới gì cả.

Người quản lý cũng lái xe trực tiếp đến dưới lầu đón cô, giúp cô xách hành lý: "Lần này em ra ngoài, cả hai lần tôi đều sẽ đi theo. Còn trợ lý đã sắp xếp cho em một người, đang đợi ở sân bay."

Bạch Mạn liếc nhìn anh một cái đầy trêu chọc: "Vậy anh không sợ người khác không vui à?"

Trương Lăng hừ nhẹ một tiếng: "Sợ cái gì? Không vui thì đừng làm dưới trướng tôi nữa. Đám tân binh ấy không biết học mấy thứ xấu xa từ đâu, bản thân thì chẳng có danh tiếng cũng chẳng có thực lực, suốt ngày chỉ mơ mộng làm lưu lượng nổi tiếng, cái gì đường tắt cũng muốn đi! Còn có người sau lưng tôi tìm kim chủ, bị người ta đuổi ra ngoài rồi mới gọi cho tôi đến đón.

Mất mặt thì thôi, suýt nữa phá hỏng một mối quan hệ mà trước giờ chúng ta đã tích góp bao lâu."

Trương Lăng và Bạch Mạn quen nhau từ đoàn phim. Khi ấy Trương Lăng là một người quản lý mới vào nghề, không cam tâm làm trợ lý cho nghệ sĩ hạng xoàng trong công ty nhỏ, nên muốn tự mình tìm một tân binh có tiềm năng. Thế là anh đã chọn Bạch Mạn.

Sau này cả hai mới hiểu ra, giới giải trí này không phải nơi chỉ cần nhan sắc và thực lực là đủ, mà còn phải có cơ hội. Nếu không có cơ hội, cho dù có xinh đẹp như tiên nữ, diễn xuất giống hệt nhân vật thì cũng vô dụng thôi, bởi chẳng có sân khấu nào để thể hiện.

Nhưng nhiều năm qua, Trương Lăng và Bạch Mạn vẫn chưa từng nghĩ sẽ đi con đường tắt nào cả, ngoại trừ lần này.

Trên xe, rõ ràng Trương Lăng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, tai hơi đỏ lên, nói với Bạch Mạn: "A Mạn à, xin lỗi em."

Bạch Mạn nhìn thấy một người đàn ông to xác như vậy mà tai lại đỏ lên, không khỏi nhướng mày, mỉm cười: "Sao thế, anh thích em rồi định tỏ tình à? Tai đỏ hết rồi kìa."

"Má ơi!" Trương Lăng cũng bật cười theo, "Nhìn ra rồi còn nói ra nữa."

Sau đó anh mới thở dài: "Thật ra mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy rất áy náy, tôi quá nóng vội rồi. Tôi không nên để em đi gặp cái ông chủ đó... Em... Haiz, nói chung là tôi có lỗi với em. Nếu tôi có đủ quan hệ, đủ tài nguyên, em đã chẳng cần đối mặt với mấy chuyện bẩn thỉu này."

"Không phải lỗi của anh." Bạch Mạn lại rất rõ ràng, những năm qua cùng đồng hành, cô hiểu rất rõ con người Trương Lăng.

"Là chủ nợ gọi điện đến cho anh phải không?"

Trương Lăng cười nói: "Không có."

Bạch Mạn cũng không vạch trần, chỉ nói: "Em hiểu ý anh. Thật ra em cũng nghĩ như vậy."

"Ở trong giới này từng ấy năm, em đã hiểu rõ điều gì mới là quan trọng nhất. Em gái và mẹ em cần em chống đỡ, bố em tuy có chút tệ nhưng cũng đã thay đổi, cả nhà chỉ có em là trụ cột. Hơn nữa, gia đình em quan trọng hơn cơ thể em, biết đâu ông chủ kia kỹ thuật lại tốt thì sao."

Cô nói rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng Trương Lăng nghe vào lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bạch Mạn thì như đã buông bỏ, nhưng tận sâu trong lòng cô thực sự đã buông bỏ sao? Trong giới này, có bao nhiêu người bất đắc dĩ? Trong xã hội này, có biết bao người không thể sống theo cách mình muốn. Cái gọi là buông bỏ ấy, thực ra chỉ là tự lừa mình mà thôi.

Bạch Mạn chấp nhận thỏa hiệp, chẳng qua vì áp lực quá lớn. Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi cái lồng giam đó, không muốn bị ràng buộc bởi nợ nần và nỗi đau của gia đình nữa.

Mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền, cho nên cô muốn kiếm thật nhiều tiền.

Trương Lăng rất xót xa cho cô, càng cảm thấy chính vì sự bất lực của bản thân mà khiến cô phải muốn hy sinh cơ thể mình, thỏa hiệp với thế giới này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!