Khi nhóm của Việt Anh bắt đầu luyện tập, tất cả đều sững sờ.
Không ai ngờ Giản Tiếu Tiếu hát lại khó nghe đến vậy.
Cái "khó nghe" này không phải do giọng của em ấy tệ vì vốn dĩ chất giọng của Giản Tiếu Tiếu rất tốt, mà là vì em ấy hoàn toàn không quen với bài hát này, như thể đang học hát lần đầu, cứ liên tục lệch tông và sai nhạc.
Giản Tiếu Tiếu đỏ bừng mặt, "Trước đây tớ gần như chưa từng nghe bài này."
"Không sao, cứ từ từ thôi, chúng ta còn cả một tuần mà." Việt Anh mỉm cười nói.
Sau đó, năm người họ bắt đầu cùng nhau học hát. Trong đó, Việt Anh và Dư Âm là người có kỹ thuật hát tốt nhất, nhưng bài hát này lại có vấn đề: cao độ của nó thật sự vượt quá mức lý tưởng với giọng nữ. Đoạn trầm thì quá thấp, đoạn cao lại khá cao, mà vì giai điệu và phong cách bài hát vốn trầm lặng nên khi nghe qua, người ta sẽ không thấy rõ độ khó thật sự của nó.
Nói cách khác, việc chọn bài này để thi không phải là một lựa chọn sáng suốt. Bởi vì dù hát tốt, khán giả có thể cũng sẽ không cảm nhận rõ kỹ thuật của người hát. Đặc biệt là những đoạn cần bùng nổ cao trào lại không có nhiều, mà hiện nay nhiều khán giả thường lấy khả năng hát nốt cao làm tiêu chí đánh giá ca sĩ.
Ngay lúc Giản Tiếu Tiếu đang luyện tập đến mức muốn độn thổ vì xấu hổ, nàng đột nhiên cảm nhận được sức mạnh đến từ chị gái ma.
Lúc phần nhạc dạo vang lên một lần nữa, dù Giản Tiếu Tiếu vẫn bị lệch tông và sai nhạc, nhưng lần này lại có chút khác biệt, em ấy đã bắt đầu quen với việc kiểm soát giọng của mình.
Ở phần mở đầu bài hát, cần phải dùng giọng tương đối thấp để hát. Trước đây giọng của nàng không xuống được, nhưng lúc này nàng cảm giác mình đã thay đổi cách phát âm, từ đó có thể xuống tông một cách tự nhiên. Giọng tuy thấp, nhưng không hề nghe khó chịu, trái lại còn mang một cảm xúc rất riêng.
Khi đến phần điệp khúc giọng Mao Bất Dịch nghe qua thì không cao lắm, nhưng nhiều bạn nữ muốn hát được đoạn này phải dùng đến giả thanh, mà đôi khi lại chói tai và kém tự nhiên.
Giản Tiếu Tiếu lần này không dùng giả thanh sắc bén đó, mà điều chỉnh giọng và hơi thở, để âm thanh phát ra từ lồng ngực. Giọng của nàng vốn đã rõ ràng và trong trẻo, chỉ cần điều chỉnh đôi chút là trở nên ngọt ngào. Nhưng lần này, giọng nàng lại không hề ngọt, mà là mang theo một nỗi sầu muộn của tuổi thiếu nữ.
Dù vẫn có vài chỗ lệch tông và sai nhịp, nhưng giọng hát của Giản Tiếu Tiếu đã vượt qua hình tượng quen thuộc trong lòng mọi người, đó là trong trẻo, sáng sủa, mà giờ lại chất chứa nỗi buồn và cô đơn.
Tất nhiên, chuyện sai nhạc là không tránh khỏi. Dù gì Bạch Mạn cũng mới lần đầu chơi bài hát này trong trò chơi nhịp điệu, nên còn nhiều điểm chưa quen.
Sau ba lần luyện tập, tiến bộ của Giản Tiếu Tiếu đã vượt xa lúc nàng luyện một mình ban đầu.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được rằng sau khi chị ma xoa đầu mình, cảm giác bị "điều khiển cơ thể" liền biến mất. Nàng nghĩ chắc là Bạch Mạn đã rời đi rồi.
Bạch Mạn đúng thật đã tắt trò chơi, vì lúc này cô đã đến công ty.
"Em đến văn phòng anh xem trước kịch bản đi, nếu không có vấn đề gì, hôm nay tôi sẽ đưa em ký hợp đồng luôn." Trương Lăng đưa kịch bản cho Bạch Mạn, rồi nói thêm: "Sau đó đến bộ phận thương vụ của công ty xem thử có tài nguyên nào phù hợp với em không. Dù sao bộ phim này chưa quay ngay, mà trong lúc quay show em cũng sẽ có khá nhiều thời gian trống. Bây giờ là lúc em đang hot, chúng ta nên tranh thủ cơ hội này kiếm thêm chút tiền."
Bạch Mạn gật đầu, nhận lấy kịch bản từ tay anh.
Bộ phim đúng như Trương Lăng nói, là một bộ phim truyền hình lấy sự nghiệp và tình yêu của nam chính làm tuyến chính. Khác với nhiều phim trước đây, phim này cả sự nghiệp lẫn tình cảm đều có nhiều tuyến phát triển, có rất nhiều nhân vật phụ, không có nam phụ hay nữ phụ rõ ràng, thực sự giống như tự truyện của một người nào đó.
Nhưng dạng phim tự truyện này lại rất hấp dẫn, vì nó kể về công việc và chuyện tình cảm của phần lớn những người tha hương lên thành phố B lập nghiệp, thường gọi là dân Bắc khiến khán giả, đặc biệt là dân Bắc, có thể dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm.
Nhân vật mà cô sắp đảm nhận rất hợp với hình tượng của cô, ít nhất là rất phù hợp với ngoại hình.
Đó là một nữ giám đốc của công ty, nổi tiếng trong ngành với hình tượng "nữ cường", bên ngoài mạnh mẽ quyết đoán, nhưng thực chất cũng là một người đơn độc lăn lộn nơi đô thị.
Sau đó cô ấy đã trải qua một đoạn tình yêu ngọt ngào với nam chính, chỉ là vì công ty cấm yêu đương nội bộ nên cả hai đành chia tay vì sự nghiệp và tương lai.
Khi yêu thì ngọt ngào, lúc chia tay lại rất thực tế. Thực tế đúng như cách yêu của phần lớn người trẻ hiện nay.
Thời nay, khi yêu, ai cũng khó tránh khỏi đặt lợi ích cá nhân vào. Khi hẹn hò thường đặt tiêu chuẩn cao về ngoại hình và điều kiện của đối phương, đang yêu thì lại cân nhắc xem bản thân có được lợi ích gì không, liệu sự đầu tư và hồi đáp có cân bằng. Nếu tình yêu xung đột với lợi ích cá nhân, thì sẽ bước vào một giai đoạn chọn lựa rất tàn nhẫn.
Xã hội hiện đại, đàn ông mong vợ vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền, lại còn lo được nhà cửa con cái. Phụ nữ thì mong chồng biết kiếm tiền cho mình tiêu, lại còn gánh được trách nhiệm gia đình.
Vì thế, cặp đôi trong phim tương đối lý trí, mà cũng vì quá lý trí nên tình cảm không đủ sâu sắc. Nhưng nhân vật này có rất nhiều điều để khai thác, Bạch Mạn rất hài lòng với vai diễn.
Đúng lúc này, Trương Lăng quay lại, mang đến cho cô một thông báo lịch trình mới.
"Là một show giải trí khác, dạng show chậm mang tính kinh doanh. Vài ngôi sao sẽ cùng nhau mở nhà trọ, mỗi tập có chủ đề và nhiệm vụ khác nhau. Lần này em sẽ làm khách mời bay, ghi hình ba ngày." Trương Lăng đưa lịch trình cho Bạch Mạn, "Vậy nên sau khi em quay xong show diễn viên kia, lập tức phải đến đảo Vị Châu để quay show này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!