Chương 25: (Vô Đề)

《Tiêu Sầu》là bài hát Bạch Mạn đã từng nghe qua. Giai điệu của bài này tuy không đến mức u sầu, nhưng lại khiến người ta bất ngờ xúc động.

Lần này trò chơi không đưa ra lựa chọn, ca khúc này là do Giản Tiếu Tiếu tự chọn.

Bạch Mạn không biết vì sao Giản Tiếu Tiếu lại chọn bài hát đó. Cô nhìn Giản Tiếu Tiếu đang mỉm cười với các thành viên trong nhóm, lại bất giác nhớ đến cảnh tượng lúc lần đầu tiên gặp nàng.

Khi đó, Giản Tiếu Tiếu giống như một đứa trẻ không biết cười, đến mức Bạch Mạn còn tưởng mình đang chơi một trò chơi kiểu nuôi dưỡng để cứu rỗi linh hồn.

Mặc dù Giản Tiếu Tiếu hiện tại đã không còn vẻ u ám như trước, nhưng Bạch Mạn vẫn cảm thấy lo lắng.

Cô nghĩ, Giản Tiếu Tiếu hẳn đang có nỗi khổ nào đó không thể nói ra.

Bạch Mạn đột nhiên thấy trong lòng hơi nghẹn, càng thương em ấy bao nhiêu thì cô lại càng muốn làm điều gì đó cho Giản Tiếu Tiếu.

Dĩ nhiên là không thể nạp tiền, nhưng vẫn có thể nghĩ theo hướng khác, ví dụ như...

Bạch Mạn bỗng phát hiện ra mình chẳng biết phải làm gì thêm cho Giản Tiếu Tiếu nữa, dường như ngoài việc xoa đầu an ủi hoặc thể hiện tình cảm thì chẳng còn cách nào khác.

Phải rồi, cô còn tiền xu.

Hồi đó Bạch Mạn cày full điểm kỹ năng nói líu lưỡi, hệ thống đã thưởng cho cô rất nhiều xu vàng trong game.

Gần đây cô vẫn chưa quy đổi xu thành tiền để tặng Giản Tiếu Tiếu, giờ cũng là lúc mua cho nàng một ít đồ ăn vặt.

Nghĩ đến việc gần đây Giản Tiếu Tiếu liên tục luyện vũ đạo, thỉnh thoảng lại cùng bạn cùng phòng nhắc đến một vài món ăn vặt và đồ uống, Bạch Mạn bèn trích một phần trong 1000 tệ tiền thưởng hệ thống, vào cửa hàng trong game mua ít đồ ăn vặt và nước giải khát cho Giản Tiếu Tiếu, sau đó để chúng dưới gầm giường nàng, còn số tiền 700 tệ còn lại thì đặt dưới gối của nàng.

Sau đó cô cũng đến nhà ga.

Tàu cao tốc dừng lại, cô đeo túi lên vai, hòa vào dòng người rời khỏi nhà ga, lên xe của Trương Lăng.

Trương Lăng đưa điện thoại cho cô sau khi lướt Weibo, "Có người chụp ảnh em trên tàu cao tốc rồi đăng lên. Tôi thấy cũng không có gì, nên không xóa nhé."

Bạch Mạn liếc nhìn, thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, "Vâng, được."

Rồi Trương Lăng nói với cô: "Hôm nay em theo tôi về công ty, có một kịch bản muốn cho em xem. Là vai phụ trong một bộ phim, nhưng vai này hơi khác những vai phụ trước đây."

"Khác chỗ nào vậy?" Bạch Mạn hiển nhiên rất quan tâm đến kịch bản.

Trương Lăng đáp: "Là một bộ phim kiểu Nam tử đồ giám, cốt truyện vừa khai thác sự nghiệp vừa xen kẽ tình cảm của nam chính, không phải kiểu phim tình yêu 1v1 truyền thống đâu, mà giống tự truyện của người bình thường hơn."

"Vâng, em biết. Trước đây Nhật Bản có một bản Nữ tử đồ giám rất nổi." Bạch Mạn hơi rũ mi, thần thái nghiêm túc mà quyến rũ, "Vậy em chỉ là một trong số các bạn gái cũ của nam chính?"

Trương Lăng nói: "Đúng. Nam tử đồ giám bên Nhật cũng từng quay rồi, công ty này mua bản quyền để làm lại. Vai của em là bạn gái đầu tiên sau khi nam chính đi làm, cũng là cấp trên của anh ta. Nhân vật khá hay, ban ngày là nữ cường, sau giờ làm lại là kiểu nhỏ nhẹ dịu dàng."

"Thế thì tốt quá." Tuy không phải vai chính, nhưng nếu phim hot thì vai phụ có thiết lập đặc sắc cũng dễ tạo đề tài bàn luận.

Trương Lăng nói tiếp: "Tôi biết sau này em nhất định sẽ có cơ hội tốt hơn, nhưng kịch bản này không tệ, không phải kiểu phim thần tượng rẻ tiền đâu. Vì là phim remake nên độ chú ý cũng không thấp. Tôi đã đọc rồi, có thể nhận."

Bạch Mạn gật đầu, "Em hiểu, em tin anh."

Trương Lăng trên cương vị quản lý thật sự rất tốt, không vắt kiệt giá trị thương mại của cô ngay từ đầu, cũng không để cô chờ đợi mãi những cơ hội đẳng cấp mà không cho cô kiếm tiền.

Trương Lăng cũng có dã tâm, cả danh lẫn lợi đều muốn. Vì vậy Bạch Mạn rất tin tưởng anh.

Sau đó Trương Lăng lại nói: "Còn chuyện chương trình tạp kỹ kia nữa, công ty ban đầu bảo tôi giúp em định hình một nhân thiết, giờ người ta rất chuộng kiểu xây dựng hình tượng. Nhưng sau tôi nghĩ lại, thấy mấy thứ đó đều là hư danh, sơ ý để lộ thì hỏng hết, nên em cứ là chính em đi, nhân thiết của em chính là bản thân em, không cần che giấu gì cả."

Bạch Mạn khẽ sững người, khóe miệng gượng cười: "Vậy nếu vấn đề nợ nần bị đào ra thì sao? Còn cả chuyện ba em từng ngồi tù nữa."

Trương Lăng đáp: "Không phải em từng nói chuyện đó rất ít người biết sao? Vậy thì làm gì dễ bị đào ra như thế. Với lại, dù có bị đào ra cũng chẳng sao, biết đâu còn có thể 'bán thảm' hút fan, đến lúc đó công ty sẽ giúp em xử lý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!