Chương 24: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Giản Tiếu Tiếu và các bạn bắt đầu chuẩn bị quay video sân khấu cho bài hát chủ đề. Vì nàng ở vị trí Center nên nàng sẽ có một đoạn hát solo dài hơn một chút, vị trí nhảy cũng chính là ở trung tâm, đồng thời cũng sẽ được quay cận cảnh nhiều hơn.

Ngoài ra, tất cả thí sinh còn phải mặc đồng phục học sinh màu trắng để quay một đoạn video quay đơn cá nhân, đăng lên mạng làm video trực tiếp của vòng bình chọn đầu tiên, giúp khán giả có thể hiểu rõ hơn về người mà mình ủng hộ.

Đối với những thí sinh chưa luyện tập tốt, việc này thực sự là một cơn ác mộng.

Video quay đơn không thể chỉnh sửa, trong các cảnh quay tập thể nếu có người nhảy sai vài động tác thì có thể được che khuất bởi người khác hoặc máy quay sẽ không lia tới. Nhưng quay đơn thì mọi khuyết điểm đều không thể giấu được.

Lần này không phải kiểu "chỗ nào sai thì cắt rồi ghép vào", mà là phải quay liền mạch một lần từ đầu đến cuối. Nhân viên quay phim cũng không phải là bố mẹ các nàng, một hai lần còn được, nhưng nếu lặp lại nhiều thì sẽ bị mời xuống luyện lại rồi mới được quay tiếp, vừa mất mặt lại rất xấu hổ.

Tất nhiên Giản Tiếu Tiếu và nhóm của nàng sẽ không gặp phải tình huống này. Ngoại trừ lúc quay sân khấu tổng thể thì theo yêu cầu của tổ chương trình, họ phải nhảy nhiều lần để chọn ra bản tốt nhất, còn khi quay từng người, lớp A của họ ai cũng hoàn thành chỉ trong một lần quay.

Thế nên các nàng được nghỉ hai ngày. Trong khoảng thời gian này không có hoạt động nào khác, tổ chương trình để họ tự sắp xếp, nhưng vẫn không trả điện thoại.

"Vậy thì tụi mình làm gì bây giờ?"

Trong ký túc xá, Thịnh Diễm mặt không biểu cảm nhìn mọi người, "Không được uống rượu hút thuốc, cũng không có bài hay mạt chược..."

"Tôi có mạt chược đó." Bùi Uyển cười tít mắt nhìn mọi người, "Tôi đã đoán có ngày này nên lén mang theo một bộ mạt chược nhỏ."

Ngạo Băng ngồi dậy từ trên giường, tiện tay cột tóc ra sau, "Được, chơi nào."

Quý Hân Nguyệt vén tay áo, đập bộ vòng tay lên giường, "Đến luôn!"

Thịnh Diễm xoay cổ, "Tới đi, tới đi."

Giản Tiếu Tiếu: "Vậy còn em thì sao?"

Bùi Uyển nói: "Em biết chơi mạt chược hả?"

Giản Tiếu Tiếu lắc đầu, "Em không biết."

"Vậy thì em chịu trách nhiệm học đi." Bùi Uyển lấy từ trong vali ra một bộ mạt chược mini, mỗi quân chỉ nhỏ bằng đầu móng tay. Mọi người nhìn thấy thì khen không ngớt, đúng là mang lén vào được cũng có lý do.

Cả nhóm lập tức bày lại phòng ký túc, đặt một chiếc bàn thấp ở giữa, bốn phía kê đệm ngồi, rồi ngồi xếp bằng quanh bàn bắt đầu chiến.

Thịnh Diễm nói: "Cờ bạc không tốt, nhưng không có phần thưởng thì lại chẳng có hứng."

Cô ấy nhìn ba người còn lại, rồi cười như hồ ly, "Tôi đề nghị thế này, bé cưng Tiếu Tiếu sẽ là phần thưởng của tụi mình. Ai thắng thì được dạy bé cưng chơi mạt chược. Đến lúc đó xem ai dạy giỏi để bé ấy tốt nghiệp từ tay ai."

Ba người còn lại lập tức ngồi thẳng lưng, chiến ý bùng cháy.

Giản Tiếu Tiếu nhăn mũi: "Mấy người chỉ biết trêu em thôi."

"Nếu không thì em cũng rảnh rỗi mà." Ngay cả Bùi Uyển cũng không đứng về phía nàng, hoàn toàn đồng ý với đề xuất của Thịnh Diễm.

Thịnh Diễm đưa tay nhấc cằm Giản Tiếu Tiếu lên, "Bé cưng à, đợi chị đó, chị nhất định sẽ thắng đem em về tay rồi huấn luyện thành cao thủ mạt chược!"

Ngạo Băng cười lạnh, "Hừ, ai thắng ai còn chưa biết đâu!"

"Ngôi hậu phải là của em! Em là tiên nữ mạt chược của giới tiểu thư đó!" Quý Hân Nguyệt không chịu kém cạnh.

Bùi Uyển cũng bộc lộ mặt bụng đen, "Xin lỗi nhưng mà phải nói thẳng, chắc mấy người không có cơ hội dạy Tiếu Tiếu đâu."

Tóm lại, ai cũng tràn đầy quyết tâm!

Thật ra trình độ của họ ngang nhau, nên bàn mạt chược trở thành chiến trường gió tanh mưa máu.

Những người bạn thân thiết ban nãy giờ như kẻ thù, cô ra đòn tôi đánh lén, chơi đủ chiêu trò!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!