Sau khi tạm biệt Giản Tiếu Tiếu, Bạch Mạn thuận tay tắt luôn game. Cô cần đi nấu cơm. Ba mẹ đều đang đi làm em gái thì đang livestream, lại còn đang bệnh nên phải nghỉ ở nhà thành ra cô cũng phải gánh vác một phần việc nhà.
Tuy nhiên vì buổi chiều nay đã luyện tập cùng Giản Tiếu Tiếu cả buổi nên tâm trạng cô rất tốt. Lúc ăn tối, mẹ cô còn hỏi:
"Hôm nay có chuyện gì vui à con?"
Bạch Mạn nghĩ bụng, làm gì có chuyện vui nào. Nhưng để gia đình yên tâm, cô vẫn nói:
"Chương trình tạp kỹ mà con đang tham gia tối mai sẽ phát sóng tập đầu tiên nên con hơi mong đợi một chút."
"Ái chà, phát trên đài nào vậy!" Ba Bạch Mạn cũng rất hào hứng, "Ba sẽ đi cổ vũ và bình chọn cho con!"
Bạch Phong hừ nhẹ một tiếng, "Chỉ khán giả tại hiện trường mới được bình chọn thôi, ba làm sao mà đi được!"
Sau đó Bạch Phong quay sang nhìn Bạch Mạn, "Nhưng chị của em chắc chắn sẽ rất lợi hại!"
Bạch Phong biết chị mình rất giỏi, mỗi bộ phim chị đóng, cô bé đều xem hết. Em gái nhỏ còn tự học cách dựng video, cắt hết tất cả các phân đoạn của chị mình lưu lại. Cô bé chứng kiến chị từng bước tiến bộ, từng vai diễn đều có sức thuyết phục hơn trước. Hơn nữa số tiền chị mang về cũng ngày càng nhiều. Bộ phim lần trước còn giúp chị đoạt cả giải Ảnh hậu, tương lai chắc chắn sẽ càng lúc càng tốt!
Sau bữa tối, Bạch Phong đến phòng của Bạch Mạn, hai chị em trò chuyện một lát.
Bạch Phong nắm tay chị mình chơi đùa, rồi thấy phần bụng ngón tay của một ngón tay có vết thương, "Chị ơi, chỗ này bị gì vậy?"
Bạch Mạn thản nhiên nói:
"Hình như là lúc quay phim vô ý bị cứa trúng, không sao đâu."
Bạch Phong hơi xót xa, "Chị ơi, có đau không?"
Bạch Mạn cười, "Không đau đâu, chỉ là vết xước nhỏ thôi."
Bạch Phong ngẩng đầu nhìn Bạch Mạn, cắn môi, cuối cùng vẫn rụt rè hỏi:
"Chị à, trong giới giải trí có ai muốn bao nuôi chị không?"
Bạch Mạn hơi ngẩn người, cô không ngờ em gái mình, một cô bé chỉ ở nhà chơi game mà lại biết đến những chuyện này.
"Chị?"
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Bạch Mạn nhìn gương mặt của Bạch Phong được ánh sáng phủ lên một lớp sắc vàng dịu dàng, bật cười nói:
"Tất nhiên là có rồi, chị đẹp như vậy, sao có thể không ai muốn bao nuôi chứ?"
"Vậy chị nhất định đừng có đồng ý!" Bạch Phong nắm chặt tay chị mình hơn, "Em chơi game cũng có thể trở thành hot streamer, sau này cũng có thể kiếm tiền. Nên chị đừng áp lực, em tự nuôi sống mình được, còn có thể giúp nhà mình trả nợ. Chị không được để người ta bao nuôi đâu!"
"Chị biết rồi." Bạch Mạn ôm lấy em gái vào lòng, "Chị biết mà. Chị không đồng ý, chị đã từ chối họ rồi."
"Vâng." Lúc này Bạch Phong mới yên tâm hơn một chút, "Chị ơi, cả nhà mình chắc chắn sẽ vượt qua được mà. Nên chị tuyệt đối đừng đồng ý với họ. Nếu không, em với ba mẹ sẽ buồn lắm. Em sẽ thấy áy náy, có khi tâm trạng không ổn sẽ nghĩ quẩn mà chết đấy, ba cũng sẽ..."
"Im ngay!" Giọng Bạch Mạn trở nên nghiêm khắc, "Chị hiểu ý em mà, chị sẽ không như thế đâu."
Cô thật sự đã từng có ý nghĩ ấy. Nhưng lúc này nghe Bạch Phong nói ra, cô mới nhận ra mình từng ngu ngốc đến nhường nào.
Nếu thật sự vì tiền mà để bản thân đi trên con đường đó, gia đình chắc chắn sẽ không trách móc hay khinh rẻ cô. Nhưng họ sẽ tự trách, sẽ cảm thấy có lỗi. Bởi từ trước đến giờ, ba mẹ và em gái vẫn luôn nghĩ là họ làm cô vất vả, họ rất thương cô, cũng rất day dứt. Cho nên nếu cô tổn thương bản thân, người đau khổ nhất chắc chắn chính là họ.
"Sẽ không đâu, chị nhất định không như vậy, em cứ yên tâm." Cô lại mỉm cười dịu dàng, "Chị sẽ dựa vào thực lực mà bước l*n đ*nh cao của cuộc đời."
Bạch Phong lúc này mới yên tâm, cười tươi nói: "Chị của em nhất định siêu lợi hại!"
Thời gian cũng đã muộn, Bạch Mạn đẩy Bạch Phong về phòng nghỉ ngơi, dặn cô bé đừng thức khuya.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!