Chương 19: (Vô Đề)

Bạch Mạn cứng lòng từ chối nạp tiền, do dự bắt đầu chơi trò "Rhythm Master".

Một bài hát mới hoàn toàn trong "Rhythm Master", cô chưa quen tay, mà vốn cũng không phải cao thủ trò này nên chơi loạng choạng.

Trong game, Giản Tiếu Tiếu cũng hát rất loạng choạng! Nhưng trớ trêu thay, từ lúc "đồ đáng ghét" xuất hiện, nàng không thể nhỏ giọng hát nữa mà phải lớn tiếng hát bài nhạc chủ đề, ít nhất giọng nàng là to nhất trong số các thực tập sinh.

Giản Tiếu Tiếu đỏ bừng cả mặt, chỉ cảm thấy cảnh tượng này bị đồ đáng ghét nhìn thấy thì thôi đi, sao còn bị mấy người khác nhìn nữa chứ!

Ngạo Băng thậm chí bỏ cả việc học hát của mình, quay đầu nhìn Giản Tiếu Tiếu, trên gương mặt lạnh lùng kia thoáng qua một tia ý cười, còn hơi nhướn mày.

Giản Tiếu Tiếu mím môi, theo phản xạ lại hát tiếp câu kế tiếp.

"Hơ..." Ngạo Băng cúi đầu bật cười, sau đó đi tới cạnh Giản Tiếu Tiếu, hơi cúi người nhìn nàng đang cúi gằm đầu, "Cúi đầu thế nhìn thấy lời bài hát à?"

Giản Tiếu Tiếu: "..." hình như không gặp khó khăn luôn đó, chỉ cần có đồ đáng ghét giúp đỡ thì không cần nhìn lời cũng hát được, chỉ là cứ hát lệch nhịp với lạc tông hoài thôi.

Ngạo Băng nâng cằm Giản Tiếu Tiếu lên, "Được rồi, đừng ngại nữa, em rất giỏi mà. Tụi mình ai cũng hát dở cả, đúng không nào."

Giản Tiếu Tiếu muốn gật đầu, nhưng vẫn phải tiếp tục hát, cả người như sắp khóc đến nơi.

"Sao mình không dừng được vậy trời!"

Bạch Mạn dở khóc dở cười, "Ngốc thật, game này không có nút tạm dừng đâu, phải hoàn thành xong một bài thì mới dừng được chút lúc vào bài tiếp."

Ngạo Băng nghiêng đầu cười thêm lần nữa, khí chất vừa ngầu vừa chất, "Được rồi, tôi không quấy rầy nữa, Tiếu Tiếu cố lên nha!"

Thịnh Diễm ngồi xếp bằng dưới đất học hát, lúc này dừng lại bật cười, "Ngạo Băng, cậu đừng có tranh thủ lúc tôi luyện hát mà đi trêu chọc Tiếu Tiếu bảo bối của tôi chứ!"

Ngạo Băng xoay người nhìn Thịnh Diễm, giơ tay khoác vai Giản Tiếu Tiếu, mặt nghiêm lại, ngầu ngầu nói, "Gì mà của cậu, ai quy định vậy?"

Thịnh Diễm cười quyến rũ, "Chà, ý là muốn tuyên chiến với tôi hả?"

Bạch Mạn vừa chơi game vừa nhìn dòng hội thoại trên màn hình, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, chuyện... chuyện gì thế này, sao cảm giác đứa nhỏ mình nuôi bắt đầu vào tuyến tình yêu rồi, mà lại là tuyến bách hợp?

Bạch Mạn vừa phân tâm là chơi càng tệ hơn.

Thế là Giản Tiếu Tiếu như thể đang đối đầu với tất cả mọi người, vừa hát vừa méo giọng càng lúc càng kinh khủng.

Giản Tiếu Tiếu: "T-T" tha cho tớ đi! Tớ xin mấy người đó!

May mà một bài hát cũng không dài lắm, Giản Tiếu Tiếu hát xong liền vội vàng giành quyền chủ động, "Em... em không quấy rầy mọi người nữa, em về ký túc xá luyện tiếp đây! Dù sao điện thoại chương trình phát cũng có tư liệu mà!"

"Đừng chọc em ấy nữa, vốn đã nhát rồi, giờ còn mắc cỡ hơn." Bùi Uyển cũng vừa học xong một lượt, quay người nhìn hai người đang ồn ào, "Tiếu Tiếu là của tất cả mọi người."

Quý Hân Nguyệt cũng nói:

"Đúng đó! Hơn nữa nếu muốn tranh thì cũng là em quen Tiếu Tiếu trước mà!"

Giản Tiếu Tiếu nhẹ nhàng gỡ tay Ngạo Băng ra, đặt lại bên cạnh cậu ta, sau đó từng bước một lùi dần về phía cửa, "Mọi người cứ tiếp tục tranh cãi ha, em về luyện tiếp đây!"

Nếu không chạy ngay, lát nữa kiểu gì cũng lộ tẩy mất!

Ngạo Băng nhìn bàn tay trống không của mình, bất đắc dĩ nói, "Em thật sự đi à?"

Giản Tiếu Tiếu gật đầu, mặt đỏ bừng, "Em hát dở quá, em về ký túc xá luyện thêm!"

"Thôi được rồi, cứ để em ấy về đi." Bùi Uyển nói, "Chắc em ấy thích tự luyện một mình hơn, như vậy sẽ thoải mái hơn chút. Lần trước khi xếp hạng em ấy cũng không ở lại với tụi mình lâu toàn tự luyện là chính."

Giản Tiếu Tiếu gật gù, "Vâng vâng! Một mình em là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!