Chương 17: (Vô Đề)

Hiện tại gia đình của Bạch Mạn vẫn chưa mua được nhà, cả gia đình vẫn thuê một căn hộ ba phòng ngủ rất bình thường.

Bởi vì cả nhà đều cho rằng, khi còn đang nợ tiền người khác, mà đã mua nhà mua xe thì có phần không phải đạo.

Dù sao chuyện cũng là ba cô có lỗi với người ta, lúc trả nợ lại càng không thể làm người vô lương tâm.

Mở cửa vào nhà, bên trong chỉ có Bạch Phong, em ấy đang livestream chơi game trong phòng mình.

Giọng cô bé mềm mại ngọt ngào, nghe rất quyến rũ, "Anh trai à, đừng sợ, em sắp giết sạch tụi nó rồi, xong sẽ quay lại cứu anh ngay!"

Loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Phong quay đầu lại, đôi mắt sáng rực lên, "Chị ơi! Chị về rồi!"

Bạch Mạn mỉm cười dịu dàng, "Ừ, chơi được bao lâu rồi?"

"Được hai tiếng rồi ạ, em sẽ livestream thêm hai tiếng nữa rồi nghỉ, ngoan ngoãn nghe lời tuyệt đối luôn!"

Nói xong, Bạch Phong còn chớp chớp mắt, trông như đang đợi được xoa đầu khen ngợi.

Bạch Mạn đi qua xoa đầu em, "Dạo này thấy thế nào?"

Bạch Phong nói: "Rất tốt... chết tiệt, em chết rồi!"

Cô gái nhỏ lập tức quay đầu lại, trong máy tính nhân vật đã ngã xuống, Bạch Phong vừa khóc vừa làm nũng: "Không phải lỗi của em, là tại chị về em vui quá! Em chơi game thật sự rất giỏi đó! Nào anh em mình chơi thêm ván nữa!"

Người bên kia hình như lại nói gì đó, Bạch Phong lập tức đáp: "Tất nhiên là anh quan trọng rồi, chị em để chị ấy đợi!"

Bạch Mạn nhìn màn hình máy tính bên cạnh, những bình luận của khán giả trôi qua vùn vụt, cô khẽ lắc đầu, cởi áo khoác đặt lên giường em gái, "Vậy chị đi nấu cơm, không quấy rầy em nữa."

"Vâng! Chị yêu của em!" Bạch Phong không quay đầu lại, tiếp tục chơi game với đồng đội trong trò chơi.

Gia đình này, ai cũng không dễ dàng gì, tuy nợ nần chồng chất, nhưng ít nhất đã lấy lại được sự ấm áp và hạnh phúc ban đầu. Đây chính là động lực để Bạch Mạn tiếp tục tiến về phía trước. Chỉ cần còn có gia đình, còn có tình thân, cô có thể quên hết mọi đau khổ.

Hai tiếng sau, Bạch Phong kết thúc buổi livestream, chạy vào bếp ôm chặt Bạch Mạn khóc rấm rức: "Chị ơi, em nhớ chị quá!"

Bạch Mạn cúi đầu hôn lên trán em, "Nhớ chị sao không thấy mập lên chút nào?"

"???" Bạch Phong ngơ ngác nhìn cô, "Chuyện đó có liên quan gì nhau đâu?"

Bạch Mạn vừa cắt rau vừa nói: "Chị chẳng luôn bảo em nên béo lên chút sao, lời chị nói em chẳng chịu nghe, còn bảo là nhớ chị. Chị nghi ngờ em đang lừa chị."

Bạch Phong nói: "Không có! Em thật sự nhớ chị, nhớ lắm nhớ lắm luôn đó!"

Lúc này ba mẹ của hai chị em cũng về tới nhà, bây giờ hai người họ cùng nhau buôn bán rau củ hoa quả. Ban đầu rất vất vả, nhưng năm nay đã mở được một cửa tiệm nhỏ, công việc bắt đầu ổn định hơn.

Bạch Mạn từng nghĩ đến chuyện khuyên ba mình mở lại xưởng sản xuất nhưng ông vẫn còn tỉnh táo, nói rằng thời đại bây giờ đã khác, ông bị bỏ lại sáu năm trong tù, muốn làm lại từ đầu đâu phải dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ ông không còn dám đánh cược nữa.

Ba mẹ về đến nhà, vừa thấy Bạch Mạn liền bày tỏ ra rất nhớ cô. Mẹ cô lập tức giành lấy cái xẻng nấu ăn trong tay cô, "Để mẹ làm, con đi nghỉ đi, bình thường quay phim vất vả rồi."

Ba cô cũng lấy ra quả táo ngon nhất, "Ăn táo không? Ba gọt vỏ cho con."

Trong nhà, Bạch Mạn và Bạch Phong là người được ưu tiên ăn trái cây ngon, còn ba mẹ thì chẳng bao giờ ăn, toàn ăn những quả sắp hỏng không bán được từ cửa tiệm.

Bạch Mạn nghĩ một lúc, chuyển cho ba 95.000* tệ.

(*): 95.000 tệ ~ 332,5tr đồng

"Ba, đây là thù lao từ phim mới công ty vừa trả. Ba đừng gọt táo nữa, đem trả cho chú đi."

Tay ba cô khựng lại, rồi ông đặt quả táo và con dao xuống, lau tay cầm lấy điện thoại, lại nhìn Bạch Mạn một cái, "Con để dành lại đủ dùng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!