Chương 16: (Vô Đề)

Nhà của Bạch Mạn trước đây từng có một căn hộ trong khu nhà giàu gọi là sang trọng ở thành phố nhỏ này.

Khi đó, cô có một gia đình sung túc và hạnh phúc, mọi thứ từ ăn mặc đến sinh hoạt đều rất đầy đủ vì ba cô và người bạn thân của ông cùng nhau thành lập một công ty sản xuất, công ty này vận hành rất tốt, gia đình họ cũng chưa từng thiếu tiền tiêu.

Khi ấy, Bạch Mạn từng nghĩ sau này sẽ học ngành lịch sử, cô thích những thứ liên quan đến nhân văn và lịch sử dù biết rằng ra trường có thể sẽ khó tìm việc. Nhưng ba cô đã nói:

"Không sao đâu, ba có thể kiếm tiền, con không cần lo chuyện tiền bạc. Sau này lớn rồi, tìm một người chồng vừa kiếm được tiền lại yêu thương con, cứ yên tâm làm điều con thích."

Thế nhưng những ngày tốt đẹp không kéo dài lâu. Khi cô học lớp 12, em gái bị phát hiện có vấn đề về thận*, vậy mà trong nhà không ai có thể hiến tạng tương thích.

(*): thật ra khúc này mình hơi cấn vì tác giả trong chương 2 đã nói em gái bị bệnh về tim. Mình dò đi dò lại nhiều lần rồi, không biết em gái cổ có xui đến mức bị cả 2 hay không...

Căn bệnh của em gái như một cơn ác mộng bao trùm cả gia đình, khiến mái ấm vốn hạnh phúc trở nên trầm lặng.

Tuy vậy, với một gia đình như họ thì việc này thật ra cũng không quá khó khăn vì họ gần như không bao giờ phải lo nghĩ về tiền. Nhưng ba của Bạch Mạn lại ngày càng u sầu, áp lực quá lớn, cuối cùng sinh ra nghiện cờ bạc.

Sau khi thua tiền, ông lại nghĩ: "Mình nhất định phải gỡ lại, không thể để thua mất tiền thuốc men của con gái được!"

Nhưng cái hố lại ngày càng sâu thêm. Cuối cùng, ba của Bạch Mạn đã biển thủ công quỹ của công ty để lấp hố, trong lòng cứ nghĩ sẽ thắng bạc, kiếm tiền về bù lại khoản tiền thiếu hụt của công ty.

Cuối cùng khi bị người bạn thân đưa ra tòa, ông ấy mới phát hiện mình đã biển thủ một khoản lên đến mười triệu*, công ty xưởng gia công mà hai người cùng mở lập tức phá sản.

(*): 10 triệu tệ ~ 35 tỷ đồng!!!

Tình cảm mấy chục năm tan vỡ, một gia đình từng yên ấm cũng bị chia cắt.

Mẹ của Bạch Mạn đã quỳ gối trước người bạn thân của ba cô, cầu xin ông ấy đừng kiện ra tòa, nói rằng sẽ làm trâu làm ngựa để trả nợ.

Bạn thân của ba Bạch Mạn lại đau đớn phẫn nộ nói: "Cô nói thì dễ lắm! Tôi và anh ấy có bao nhiêu năm tình nghĩa! Con gái các người là Bạch Phong bị bệnh, chẳng lẽ tôi không giúp sao? Tôi đã nhờ đủ mọi mối quan hệ để tìm nguồn thận cho nó, tôi đối xử với con bé như con gái ruột, còn thường xuyên mang đồ chơi và vài thứ nhỏ nhỏ đến thăm nó, tôi còn có thể làm được gì nữa! Con trai tôi sắp đi du học, bây giờ tôi không thể xoay được tiền!

Vợ tôi vốn ở nhà làm quý phu nhân, bây giờ vì con có thể thuận lợi ra nước ngoài, cũng đã phải ra ngoài đi làm rồi! Cô bảo tôi buông tha cho ông ta, vậy lúc trước ông ta có nghĩ đến việc buông tha cho tôi không?"

Bạch Mạn bước tới đỡ mẹ dậy, áy náy nhìn người chú đó, "Chú à, xin lỗi, ba cháu bị phán tù là đúng, ông ấy không vào tù thì sẽ không nhận ra bản thân đã sai nghiêm trọng đến thế nào. Còn tiền, nhà cháu nhất định sẽ trả, chỉ là sẽ cần rất nhiều thời gian."

Cuối cùng, Bạch Mạn quyết định đem bán căn nhà của gia đình. Lúc đó giá nhà không cao, chỉ bán được vài chục vạn*, đưa cho chú ấy để cho con trai ông du học. Còn cha của Bạch Mạn vì tội biển thủ công quỹ, bị phán sáu năm tù, đến năm thứ hai sau khi cô tốt nghiệp đại học thì ra tù, cả người già đi hơn mười tuổi.

(*): 1 chục vạn ~ 350tr

Bạch Mạn khi ấy cũng thay đổi nguyện vọng, thậm chí từng muốn bỏ học cấp ba để đi làm.

Chính giáo viên chủ nhiệm đã khuyên cô, "Bạch Mạn, thành tích của em rất tốt, nếu vì gặp phải chuyện như vậy mà bỏ học thì quá đáng tiếc. Thầy biết hoàn cảnh nhà em, cũng hiểu em muốn gánh vác gia đình, thầy có một ý kiến, em nghe thầy nói đã."

Sau đó, thầy giáo khuyên cô tham gia thi nghệ thuật, nộp hồ sơ vào Học viện Điện ảnh, không chỉ có thể học đại học mà còn có cơ hội bước vào giới giải trí, tuy không ổn định nhưng khả năng kiếm tiền lại nhiều hơn.

Thầy còn giúp cô tìm một lớp đào tạo cấp tốc thi nghệ, nói là nhờ bạn giúp nên không cần đóng học phí. Sau này Bạch Mạn mới biết, là thầy tự bỏ tiền ra giúp cô trả học phí hai vạn mà số tiền ấy cũng là giá hữu nghị nhờ bạn bè hỗ trợ.

Cho đến tận bây giờ, khi Bạch Mạn muốn trả lại khoản tiền ấy, thầy vẫn không chịu nhận.

Tính đến nay đã chín năm trôi qua, Bạch Mạn 26 tuổi, số nợ mười triệu đã trả được hơn năm trăm vạn*. Phần lớn là do cô trả, sau khi cha ra tù thì bắt đầu làm buôn bán nhỏ, cũng kiếm được chút tiền, cùng cô gánh vác trả nợ.

(*): 500 vạn ~ 17,5 tỷ đồng!!!

Người bạn của cha cô cũng không còn liên lạc gì với ông nữa, mỗi lần nhận được tiền thì chỉ gửi lại một tấm ảnh biên nhận.

Không ép họ trả nhiều, cũng không tính lãi, nhưng cũng chưa từng nói bỏ qua.

Lúc Trương Lăng biết chuyện này, tâm trạng vô cùng phức tạp, "Tôi thật sự không biết nên nói gì."

Ít nhất anh cảm thấy tất cả những chuyện này không nên đổ lên vai Bạch Mạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!